Chương 1282: Quẳng nồi*
(*) Quẳng nồi - 甩锅: Người quẳng nồi là kẻ đổ lỗi cho người khác.
Nếu không phải Cố Vân Đông đã trải qua nhiều chuyện, thì cũng bị hắn làm cho cảm động, e rằng cũng muốn tin lời ma quỷ của hắn.
Không thấy Cố Đại Phượng cũng đã hơi xúc động rồi sao? Suy cho cùng, quả thật hợp logic, trước khi Thái Việt rời khỏi kinh thành, thật ra trong lòng đã có khúc mắc.
“Nói xong rồi?” Cố Vân Đông thấy hắn dừng lại, không nhịn được cười nhạo một tiếng: “Vậy thì đến lượt ta nói?”
Trương Chí Phàm sững người, ngẩng đầu lên, hốc mắt hắn còn hơi đỏ.
Hắn nhìn dáng vẻ hoàn toàn thờ ơ của Cố Vân Đông, bất động thanh sắc, khẽ nhíu mày: “Quận chúa…… Không tin những gì ta nói sao?”
“Ngươi cảm thấy ta nên tin sao?”
Trương Chí Phàm có chút sốt ruột: “Nếu Quận chúa không tin, có thể hỏi A Việt một chút, Trương gia chúng ta đối xử với hắn như thế nào, A Việt là người rõ ràng nhất.”
Hắn tin rằng, Thái Việt tuyệt đối không dám nói hươu nói vượn.
Dù sao, nếu ngay cả Trương gia cũng không cần hắn, vậy thì hắn sẽ thật sự trở thành cô nhi.
Trương Chí Phàm hơi nâng cằm, nhìn bộ dạng vô cùng tự tin.
Cố Vân Đông muốn giơ tay tát lên khuôn mặt đầy mỡ của hắn, Thiệu Thanh Viễn phía sau đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Lúc này, Cố Vân Đông mới áp xuống tâm tư đang rục rịch của mình, cô híp mắt nhìn Trương Chí Phàm: “Gọi Thái Việt tới đây sao? Không, không cần. Ngươi nói ngươi lo lắng cho Thái Việt, nhưng hôm nay lúc ta tới, hắn bị mọi người đánh đập, vì sao không ai tới giúp hắn? Nếu ngươi đã biết lời đồn truyền khắp nơi, thì cũng nên nghĩ đến tình cảnh gian nan của hắn, vì sao không gọi hạ nhân tới chỗ này trông chừng?”
Trương Chí Phàm vội vàng giải thích: “Đương nhiên là có. A Việt ở bên này, vẫn luôn có hạ nhân chú ý. Hôm nay chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Quận chúa, ngài cũng biết Trương gia chúng ta không giàu có, hạ nhân cũng không nhiều lắm, hôm nay trong nhà bận nhiều việc, hạ nhân kia đã bị người điều đến nơi khác hỗ trợ, cho nên đã tới chậm. Việc này ta đã điều tra rõ ràng, thực sự là do ta sơ suất.”
“Cho nên ý của ngươi là, Thái Việt chỉ bị đánh hôm nay?”
Trương Chí Phàm gật đầu: “Quả thật là như thế.”
Cố Vân Đông ha một tiếng: “Phu quân ta đã xem qua vết thương của Thái Việt, trên người hắn vết thương cũ chưa lành đã không ngừng có vết thương mới, ngươi lại nói cho ta biết, hắn chỉ bị đánh hôm nay?”
“Quận chúa, lúc trước ta đã nói qua, A Việt vẫn luôn có hành vi tự mình hại mình, hắn……”
“Tự mình hại mình hay là do người khác đả thương, điểm này, ta vẫn có thể nhìn ra.” Thiệu Thanh Viễn cắt ngang lời hắn ta nói, ánh mắt lạnh như băng dừng trên mặt Trương Chí Phàm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của hắn ta: “Vết thương sớm nhất trên người Thái Việt ít nhất là ba tháng trước, không chỉ ngoại thương nghiêm trọng, mà ngay cả nội thương cũng không nhỏ, rất nhiều chỗ không phải là vết thương tự hại mà tạo thành, hắn bị đấm đá như vậy, đã phải chịu trong một thời gian dài, hơn nữa còn liên tục.”
Cố Vân Đông: “Ngươi nghe thấy chưa? Toàn bộ vết thương trên người Thái Việt đều là ngoại lực tạo thành, hơn nữa, ngươi không hề dẫn hắn đi gặp đại phu, trị thương.”
Sắc mặt Trương Chí Phàm đều thay đổi, hắn bất ngờ quay đầu, đột nhiên tát mạnh người đàn ông phía sau mình, hắn ta ngã xuống đất.
“Ngươi nói đi, có phải ngươi gạt ta hay không, không tìm đại phu cho hắn, hơn nữa cũng gạt ta những chuyện hắn gặp phải?”
Người nọ là hạ nhân của Trương gia, cũng là người phản ứng nhanh, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Lão gia, là lão nô sai, nhưng lão nô cũng không còn cách nào, biểu thiếu gia không cho ta nói, còn, còn lấy cái chết để ép ta, lão nô chỉ có thể nghe theo biểu thiếu gia.”
“Ngươi, ngươi quả thực, quả thực hồ đồ, quá hồ đồ.” Ngón tay Trương Chí Phàm run rẩy chỉ vào hắn, vẻ mặt đau đớn vô cùng.
Hạ nhân kia lập tức dập đầu với mấy người trước mặt, âm thanh ‘bang bang bang’ vang lên, vô cùng lớn.
Vị trí mấy người Cố Vân Đông đang đứng không xa, cũng không quá chen chúc, cho nên có không ít người nghe được động tĩnh, đều nhìn qua.
Nhìn thấy người phụ nữ lúc trước mang Thái Việt đi, còn có người nhận ra Trương Chí Phàm nên đều dừng lại, chỉ vào bọn họ xì xào bàn tán.
Cố Vân Đông lạnh lùng nhìn Trương Chí Phàm diễn trò, cũng mặc kệ hạ nhân kia liều mạng dập đầu, hừ lạnh nói: “Đẩy hết lỗi lên người hạ nhân, rất thông minh. Còn hắn thì sao?”
Cố Vân Đông chỉ vào đứa nhỏ bên cạnh Trương Chí Phàm: “Đây có phải là con trai ngươi không? Biểu đệ của Thái Việt? Ta tận mắt nhìn thấy nó trà trộn vào trong đám trẻ kia, tay đấm chân đá Thái Việt. Như thế nào, lần này có phải cũng đổ lỗi lên người nó không?”
Sắc mặt Trương Chí Phàm đột nhiên thay đổi, quay đầu đối diện với vẻ mặt hoảng hốt của đứa con trai út, da mặt co giật hai cái.
Hắn muốn giở lại trò cũ để chỉ trích con trai út của mình một phen, nhưng Cố Vân Đông đã nói ra những lời kia, nếu hắn lại nói, ngược lại có vẻ cố tình.
Trương Chí Phàm không khỏi nhìn xung quanh, không ít người chỉ trỏ bọn họ, mơ hồ còn có thể nghe được những lời chỉ trích Trương gia.
Nói đến cùng, những người này lại không có thù oán gì với Thái Việt.
Lại bởi vì Cố Vân Đông đã nói ra những lời kia, không ít người cẩn thận cân nhắc một chút, đều cảm thấy có lý. Hơn nữa ở bến tàu này người đến người đi, có không ít người là thương nhân, những người này có thể quản lý một chuỗi cửa hàng buôn bán quy mô lớn như vậy, đầu óc cũng không đơn giản.
Lúc trước không hiểu tình huống, cũng không muốn xen vào việc người khác, hơn nữa thời buổi này một chữ hiếu cũng đủ trấn áp mặt trận thống nhất, chỉ cần có người lên tiếng bênh vực Thái Việt, sẽ có không ít người tập kích bọn họ.
Nhưng bây giờ thì khác, có Cố Vân Đông làm rõ chân tướng ở phía trước, lại có thương nhân phân tích đạo lý ở phía sau, hiện giờ trên bến tàu đã có rất nhiều người mắng chửi Trương gia.
Hiện tại thì tốt rồi, Trương gia còn dám xuất hiện ở chỗ này, còn đang đối đầu với Cố Vân Đông.
Hết lần này tới lần khác, hắn nói không lại người ta.
Trương Chí Phàm lúc này rất hối hận, hắn vừa tới đã đứng ở chỗ này nói chuyện, cố tình làm trò trước mặt mọi người, muốn nhân cơ hội giải thích rõ ràng.
Ai ngờ biến khéo thành vụng.
Trong lòng hắn có chút hoảng hốt, nụ cười giả dối trên mặt hắn cuối cùng không duy trì được nữa.
“Quận, quận chúa, trong chuyện này, có thể có hiểu lầm gì rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Trương Chí Phàm cúi đầu nhìn về phía đứa con trai nhỏ của mình, trông cậy vào nó nói chút gì đó.
Nhưng tiểu tử này tuổi còn nhỏ, đương nhiên kém xa hạ nhân lúc nãy biết nhìn sắc mặt người khác, cho nên hoàn toàn không có cách nào hiểu được ý tứ của cha mình.
Thậm chí bởi vì khí thế của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn quá mức lớn mạnh, có chút sợ hãi trốn phía sau Trương Chí Phàm.
Trong lòng Trương Chí Phàm lo lắng muốn chết, kéo con trai hai lần cũng không kéo ra được, chỉ có thể tiếp tục cười gượng, căng da đầu nói: “Quận chúa, trong này nhất định có hiểu lầm. Ta thấy quận chúa vẫn luôn không tin ta, không bằng như vậy đi, chúng ta để A Việt ra đây, A Việt nói, quận chúa cũng có thể tin tưởng chứ?”
“Không cần.” Cố Vân Đông nói: “Chúng ta sẽ không để Thái Việt ra đây, tình huống này, cho dù hắn có ra cũng không có thể nói được cái gì. Chứng cứ bày ra ở trước mặt, ngươi nhiều lời cũng vô ích, chúng ta cũng không thời gian để nói chuyện phiếm với ngươi.”
Trương Chí Phàm lúc chưa nghe xong câu nói, còn có chút khẩn trương, nhưng hắn vừa nghe câu nói cuối cùng kia, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên, bọn họ cũng không kiên nhẫn can thiệp vào nhiều chuyện của Thái Việt.
Nhưng mà, ngay sau đó Cố Vân Đông nói tiếp, lại làm sắc mặt hắn trở nên tái mét ngay lập tức.
“Nếu các ngươi không chăm sóc tốt cho Thái Việt, vậy thì chúng ta đưa hắn đi.”