Chương 1283: Làm được hai yêu cầu
Trương Chí Phàm bất ngờ ngẩng đầu lên: “Các ngài, các ngài muốn mang hắn đi?”
Cố Vân Đông gật đầu: “Đúng vậy, từ nay về sau Thái Việt do chúng ta chăm sóc, không cần các ngươi ở chỗ này tiếp tục giả mù sa mưa. Huống chi, hiện giờ các ngươi cũng không có tư cách, không có thời gian chăm sóc cho hắn.”
Trương Chí Phàm sửng sốt, lúc này rốt cuộc bắt đầu khẩn trương: “Quận, quận chúa đây là có ý gì? Chẳng lẽ quận chúa muốn lấy quyền lực làm việc riêng sao?”
Cô muốn lợi dụng thân phận Quận chúa của mình, để diệt trừ Trương gia bọn họ sao?
Những lời này Trương Chí Phàm cố ý cao giọng nói.
Nhưng Cố Vân Đông hoàn toàn không thèm để ý, cô cũng dương cao giọng theo, cười nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta cũng không phải loại người dùng quyền thế chèn ép người khác. Nhưng mà, nếu Trương gia các ngươi cảm thấy hành vi Thái Việt tố cáo Thái Văn Khiêm là vô cùng bất hiếu, vậy chắc các ngươi cũng không thèm dùng phần công lao này của hắn để bảo vệ mình. Như vậy đi, lấy tội danh Thái Văn Khiêm cấu kết với thế tử Lỗ Vương, cũng đủ liên luỵ cả nhà Trương gia, các ngươi không muốn dính vào hào quang của Thái Việt, vậy không bằng xử lý theo luật pháp đi.”
Sắc mặc Trương Chí Phàm chuyển biến lớn, bộ dạng có chút ngoài mạnh trong yếu, hắn run giọng nói: “Các ngài, các ngài không thể như vậy, chuyện này rõ ràng đã kết án rồi.”
“Ai quy định đã kết án thì không thể lật lại bản án chứ?”
“Lật lại bản án sao có dễ dàng như vậy?”
Cố Vân Đông mỉm cười: “Thật ngại quá, có ta ở đây, chính là dễ dàng như vậy, ngươi muốn thử một chút sao?”
Thiệu Thanh Viễn: “Đến khi lật lại bản án, Hình Bộ tự nhiên cũng có thể điều tra rõ vết thương trên người Thái Việt rốt cuộc là vì sao mà có. Thái Việt lập được công, ngược đãi hắn, Hình Bộ sẽ không bỏ qua.”
Thân thể Trương Chí Phàm có chút bất ổn, hắn tin bọn họ có thể làm được.
Là thông gia của Thái gia, Trương Chí Phàm ít nhiều cũng nghe qua một ít ân oán của Thái gia và Thiệu gia.
Tuy rằng hắn không rõ nội dung cụ thể, nhưng cũng hiểu được, Thái gia có thể rơi vào kết cục hiện giờ, cũng có quan hệ rất lớn vối đôi vợ chồng này.
Thái gia còn như thế, Trương gia bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, chẳng phải càng dễ dàng bị xử lý sao?
Vốn tưởng rằng hai người này chỉ đi ngang qua, không có tinh thần và sức lực lớn như vậy đi quản, cho nên hắn chỉ cần sắp xếp đầy đủ lý do, bọn họ tin, việc này tự nhiên cũng sẽ qua.
Nhưng xem ra, bọn họ muốn quản đến cùng, hơn nữa căn bản không sợ làm lớn.
Trương Chí Phàm hai chân không chịu đựng nổi, đầu gối nhũn ra, suýt nữa quỳ xuống, được hạ nhân phía sau khó khăn đỡ lấy.
Vẻ mặt hắn vô tội, có chút sững sờ ngẩng đầu lên, đột nhiên hoảng loạn mở miệng nhận sai.
“Quận chúa, Thiệu đại nhân, ta sai rồi, ta, ta thừa nhận, chúng ta không muốn nuôi nấng hắn, cho nên không muốn quản hắn. Nhưng ta thề, ta không cho người đánh hắn, vết thương trên người hắn cũng không phải do ta đánh.”
Cố Vân Đông càng nhìn càng tức, nhất là khi nghe được lời nói không biết xấu hổ của hắn như vậy, trực tiếp đạp lên đùi hắn một cái: “Không phải ngươi đánh? Lời đồn là do ngươi truyền ra, người âm thầm châm dầu vào lửa, đúng không? Không cho hắn đi khám vết thương, buộc hắn tới bến tàu tìm công việc, còn muốn hắn đưa tiền công cho ngươi, cũng là ngươi quyết định đúng chứ? Ngươi vẫn còn mặt mũi nói mình vô tội và bị oan à, đối với một đứa nhỏ có quan hệ huyết thống với mình, lại có thể hạ độc thủ như thế, ngươi có phải là người hay không, có biết xấu hổ hay không?”
“Ta không phải người, ta không phải người, quận chúa, đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho ta lần này, sau này ta không dám nữa."
Cố Vân Đông cười giễu: “Muốn tha cho ngươi cũng được, ngươi chỉ cần làm được hai điều, ta trực tiếp mang Thái Việt đi, từ nay về sau hắn sẽ không còn liên quan gì với các ngươi nữa.”
“Quận chúa ngài cứ dặn dò, thảo dân nhất định sẽ làm theo.”
Cố Vân Đông liếc nhìn đám người vây xem, cười một tiếng, nói: “Được, chỉ mong ngươi nói được thì làm được.”
“Thứ nhất, đi xin lỗi Thái Việt, nói rõ cho hắn biết, hắn không phải sao chổi, là lòng dạ ngươi đen tối cho nên lan truyền tin đồn khắp nơi, khiến hắn bị người vây đánh. Cảm ơn hắn đã tố cáo Thái Văn Khiêm cứu Thái gia, cũng cứu Trương gia các ngươi.”
Trương Chí Phàm bất ngờ ngẩng đầu: “Xin, xin lỗi Thái Việt? Còn phải cảm ơn hắn?”
“Như thế nào, không muốn làm?”
Sắc mặt Trương Chí Phàm liên tục thay đổi, trong ánh mắt toát ra một chút không cam lòng.
Nhưng nghĩ đến Cố Vân Đông lúc nãy còn muốn thay Thái Việt lật lại bản án, cuối cùng cắn răng, gật đầu đồng ý: “Được, ta đồng ý. Vậy…… điều thứ hai là gì?”
Điều thứ nhất đã khó khăn như vậy, điều thứ hai chẳng phải sẽ càng khó hơn sao?
Trong lòng Trương Chí Phàm đột nhiên có dự cảm không lành, bàn tay buông thõng bên người siết chặt.
“Thứ hai, bồi thường tổn thất cho Thái Việt. Thân thể hắn chịu thương tổn không nhẹ, ngay cả uống thuốc điều dưỡng cũng phải mất không ít bạc. Huống chi còn có tổn thương đến tâm lý, đây mới là một đòn trí mạng hắn, không cẩn thận có thể khiến hắn không còn ý nghĩ muốn sống tiếp. Bồi thường thân thể và cả tinh thần, đều không thể thiếu.”
Trương Chí Phàm không dám tin ngẩng đầu: “Phải cho Thái Việt bạc? Nhưng lúc trước hắn ở Trương gia, ăn và sống trong nhà chúng ta, chúng ta ở trên người hắn……”
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Thiệu Thanh Viễn đánh gãy: “Nếu lật lại bản án, nhà các ngươi ngay cả chỗ ở của mình cũng không có.”
Trương Chí Phàm hít thở không thông, sắc mặt trắng bệch.
Cố Vân Đông lạnh mặt nhìn hắn: “Hai điều kiện này của ta, chắc không khó làm chứ?”
Cô cũng không đề nghị đánh người Trương gia một trận, đã xem như đại phát từ bi rồi.
Trương Chí Phàm cảm thấy rất khó, vô cùng khó.
Nhưng mà hắn căn bản cũng không có quyền cự tuyệt, cho dù có khó khăn hơn nữa, cho dù hắn không muốn, hắn cũng phải làm bằng được.
Nuốt nước bọt, Trương Chí Phàm không nhịn được hít sâu một hơi, hỏi: “Cụ thể bồi thường, bao nhiêu?”
“Cái này, sau này ta sẽ lập một danh sách đưa cho ngươi, chắc cũng khoảng hai ngàn lượng bạc.”
Trương Chí Phàm hung hăng hít ngụm khí lạnh: “Hai ngàn lượng???”
Bồi thường cho Thái Việt? Vĩnh Gia quận chúa điên rồi sao? Vậy cũng quá tham lam rồi?
Quả thật trước kia điều kiện của Trương gia không tồi, nhưng từ khi gia đình sa sút phải chuyển đến quê nhà ở Nhạc Thành, cuộc sống của họ ngày càng trở nên tồi tệ.
Hết lần này tới lần khác, cha hắn khi còn trẻ phong lưu, có không ít con trai, mỗi người thành thân sinh con vì chút lợi ích nhỏ mà đánh vỡ đầu.
Nếu không phải sau này lão phu nhân phân những thứ tử kia ra ngoài, để cho bọn họ tự nuôi sống bản thân, chỉ sợ ngay cả sinh hoạt cơ bản Trương phủ cũng khó có thể duy trì.
Về phần hạ nhân, mỗi năm càng ngày càng ít.
Huynh đệ Trương gia cũng không phải là người có nhiều bản lĩnh, hiện giờ Trương gia chỉ dựa vào hai cửa hàng để sống mà thôi.
Chỉ riêng hai cửa hàng này, từ sau khi lão phu nhân qua đời, lợi nhuận lập tức giảm mạnh. Trong khoảng thời gian này huynh đệ Trương gia vì cứu vãn việc làm ăn của cửa hàng mà bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Hiện giờ lại còn phải bồi thường ra ngoài hai ngàn lượng? Vậy bọn họ còn có thể sống hay không?
Cố Vân Đông nheo mắt lại: “Như thế nào? Ngươi cảm thấy quá ít sao? Cũng đúng, nội thương của Thái Việt cần nhân sâm và linh chi điều dưỡng, những dược liệu trân quý này, hai ngàn lượng có thể còn không đủ……”
“Được, hai ngàn lượng thì hai ngàn lượng.” Trương Chí Phàm nghiến răng nghiến lợi, vội mở miệng đánh gãy lời cô.
Tuy rằng quả thật rất nhiều, nhưng cắn răng chắp vá cũng có thể lấy ra đủ, đối với Trương gia mà nói, cũng hao tổn gân cốt.