Chương 1284: Thái Việt tới
Thế nhưng, Trương Chí Phàm sợ Cố Vân Đông tiếp tục nói, thì số bạc càng lăn càng nhiều, cuối cùng ngay cả cửa hàng cũng không giữ được.
Hắn chịu đựng bực bội trong lòng, không cam lòng đồng ý: “Chỉ cần ta làm được hai việc này, quận chúa sẽ không truy cứu chuyện của Thái Việt phải không?”
“Đương nhiên, chỉ cần ngươi nói xin lỗi và bồi thường xong, ta lập tức dẫn Thái Việt rời khỏi Nhạc Thành.”
Trương Chí Phàm hít sâu một hơi, gật đầu: “Được.”
Hắn khẽ nắm tay, xoay người dặn dò hạ nhân phía sau hai câu: “Ngươi trở về phủ một chuyến, nói chuyện này cho phu nhân và Nhị gia nghe, để cho bọn họ mang bạc tới đây. Nhớ kỹ, nếu bọn họ không chịu, thì nói cho bọn họ biết, cả Trương gia đều sẽ không có kết cục tốt.”
“…… Vâng, lão gia.” Hạ nhân kia thật cẩn thận nhìn Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, vội vàng cúi đầu lui ra ngoài.
Trương Chí Phàm lúc này mới nhắm mắt lại, một lần nữa quay đầu, hốc mắt hơi đỏ lên hỏi: “Ta đi xin lỗi Thái Việt, quận chúa dẫn đường đi.”
Hắn không hề muốn trước mắt bao người cúi đầu nói những lời xin lỗi và cảm ơn với Thái Việt, cũng may, Thái Việt bị thương, lúc này chắc nằm tĩnh dưỡng trong khoang thuyền.
Hắn chỉ cần đi vào, ở trước mặt hắn ta nói hai câu là có thể đi ra, ai biết hắn nói gì đó đâu?
Nhưng mà, ý nghĩ này của hắn vừa xuất hiện, bên tai đã truyền đến giọng nói của Thiệu Thanh Viễn: “Không cần, Thái Việt sẽ ra đây.”
Trương Chí Phàm bất ngờ ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn Thái Việt được đỡ xuống khoang thuyền, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Thái Việt được Tiết Vinh đỡ, khuôn mặt tái nhợt không chút máu, khóe miệng bị rách toác, mặt mũi bầm dập, nhìn rất chật vật.
Bên cạnh hắn là Biển Nguyên Trí, Biển Nguyên Trí ôm Trì Trì, Trì Trì vươn tay nhỏ túm lấy ngón tay nhỏ của Thái Việt.
Bốn người cứ bước đi song song như vậy tới, Thái Việt đi từng bước một, cố dùng hết sức.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, cho đến khi đứng bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, cũng không lên tiếng nói một chữ.
Nhưng mà điều này cũng không sao, Cố Vân Đông nhìn hắn hai lần, thấy hắn cuối cùng không còn cuộn tròn cả người ở một chỗ không nói lời nào, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô đối mặt với Trương Chí Phàm: “Người tới rồi, ngươi có thể nói.”
Trương Chí Phàm bình tĩnh nhìn Thái Việt: “A Việt, quận chúa có chút hiểu lầm ta, ngươi nói cho……”
“Trương đại lão gia, đến mức này rồi, chỉ cần nói những điểm mấu chốt, không cần phải nói những chuyện này. Dứt khoát, trực tiếp xin lỗi, cảm ơn, việc này đều cho qua. Nếu ngươi lại tiếp tục dây dưa, nói những lời không liên quan, vậy ta cũng không cần phải khách khí với ngươi.”
Trương Chí Phàm dừng lại, chỉ có thể âm thầm cắn răng.
Hắn nhìn về phía Thái Việt, nói: “Được, ta xin lỗi.”
“Nhớ kỹ, sau khi nói xong, nếu ta không hài lòng, ta cũng không nhận.” Cố Vân Đông một chút cũng không khách khí.
Trương Chí Phàm hít sâu một hơi: “A Việt, ta thực sự xin lỗi ngươi. Những lời như ngươi là sao chổi, quả thật là do đại cữu cho người truyền ra ngoài. Đại cữu chỉ là không muốn nuôi thêm một người trong nhà nữa, ngươi cũng biết tình huống hiện giờ của Trương gia, ngươi lại đến tuổi phải đi học, ta và nhị cữu ngươi bàn bạc, cảm thấy không cần thiết tiêu phí số bạc này, cho nên cố ý đả kích ngươi, để ngươi không có sũy nghĩ khác.”
Thái Việt sững sờ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trương Chí Phàm cảm thấy chỉ cần mở miệng, phía sau ngược lại không khó nói: “Ngươi không phải sao chổi, nếu không phải ngươi tố báo Thái Văn Khiêm, Trương gia chúng ta có thể đều bị hắn ta liên lụy phải vào đại lao. Hiện giờ còn có thể ăn ngon, tất cả đều là công lao của ngươi.”
Khóe miệng Thái Việt run lên hai cái, hai tròng mắt hắn thâm sâu không thấy đáy.
Hắn vẫn không nói lời nào, ngay cả Cố Vân Đông cũng không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trương Chí Phàm nói xong, nhưng thấy dáng vẻ của Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều không vừa lòng, chỉ có thể tiếp tục nói: “A Việt, ngươi chẳng những không phải là sao chổi, ngươi còn là ngôi sao may mắn. Kỳ thật còn một việc nữa, ta đã không nói với ngươi. Ngươi…… Đầu năm ngoái bà ngoại ngươi gặp được một vị cao tăng đắc đạo, người cao tăng kia nói, tháng tám năm ngoái bà ngươi sẽ trải qua một kiếp nạn sinh tử, trừ phi có quý nhân tương trợ, mới có thể tránh thoát.”
Nghe nhắc tới lão phu nhân của Trương gia, Thái Việt rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương Chí Phàm.
Hắn tiếp tục nói: “Sau đó, bà ngoại ngươi thực sự bị bệnh, thấy vẻ mặt và tinh thần càng ngày càng kém. Đúng lúc này ngươi đến Trương gia, chỉ mấy ngày bệnh của bà ấy đã khỏi hẳn, tới tháng tám, bà ấy cũng không xảy ra chút chuyện gì. Bà ngoại ngươi tin chắc rằng ngươi là quý nhân kia. Bà đối xử với ngươi cực tốt, thậm chí còn yêu cầu chúng ta cũng phải cung phụng ngươi. Trong lòng chúng ta đương nhiên không muốn, cho nên không cho ngươi sắc mặt tốt. Mãi cho đến tháng mười một, cũng là vài ngày trước khi bà ngoại của ngươi qua đời, có người đến tận nhà nói muốn nhận nuôi ngươi. Bởi vì bà ngoại ngươi tuổi đã cao, sợ khi mình xảy ra chuyện, cuộc sống của ngươi không được tốt, muốn thay ngươi tìm đường lui, nên đồng ý cho gia đình kia nhận nuôi.”
“Ai ngờ, việc này còn đang thương lượng, mẫu thân đột nhiên xảy ra chuyện. Hiện tại ngẫm lại, có lẽ vận mệnh đã sớm định trước, mẫu thân muốn đưa ngươi cho quý nhân, kiếp nạn của bà ấy cũng lập tức tới.”
Vẻ mặt Thái Việt khó tin, là như vậy sao? Hắn là quý nhân của bà ngoại, hắn có thể giữ được mạng của bà ngoại?
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được cách nói như vậy.
Những gì Trương Chí Phàm nói, rốt cuộc là sự thật hay chỉ là bịa đặt?
Nhưng mặc kệ là thật hay giả, thoạt nhìn nhắc tới Trương lão phu nhân đã làm cho nội tâm khép kín của Thái Việt có chút dao động.
Trương Chí Phàm mím môi: “Hiện giờ ngươi biến thành như vậy, quả thật là chúng ta làm không đúng. Ngươi cũng đừng trách chúng ta, mọi người đều không dễ dàng. Bất kể là nói như thế nào, sau này ngươi sẽ đi theo Thiệu đại nhân và quận chúa, bọn họ sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Thái Việt há miệng, nhưng cuối cùng lại ngậm lại.
Trương Chí Phàm nhìn về phía Cố Vân Đông: “Ta nói xong rồi.”
“Ừm.” Cố Vân Đông lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Thái Việt: “Ngươi thì sao? Có muốn nói gì với Trương đại lão gia hay không?”
Thái Việt giật mình, hắn có chút hoảng hốt nhìn Trương Chí Phàm.
Cho đến khi tay phải bị Trì Trì nắm kéo một cái, hắn mới hồi phục lại tinh thần.
Sau một lúc lâu, lắc đầu, cũng không nói gì.
Cố Vân Đông nói với Tiết Vinh: “Ngươi dẫn hắn trở về khoang thuyền đi, cơ thể hắn vẫn chưa tốt, bên ngoài thời tiết gió lạnh cũng lớn, đừng để bị bệnh.”
“Vâng ạ.”
Tiết Vinh đỡ Thái Việt xoay người, lại chậm rãi vào khoang thuyền.
Trương Chí Phàm nhíu mày, hắn đã nói nhiều như vậy, Thái Việt ngay cả một tiếng cũng không thoát ra cô họng chứ đừng nói để nó nói không cần hai ngàn lượng kia.
Hắn cảm thấy mình bị thiệt thòi, hắn còn tạm thời bịa ra một câu chuyện như vậy, ai ngờ một lòng cho chó ăn, Thái Việt quả nhiên là một sói mắt trắng.
Thiệu Thanh Viễn híp mắt không bỏ qua biểu tình của Trương Chí Phàm, trong lòng hừ lạnh một tiếng.
Lúc ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Trương đại phu nhân và vợ chồng Trương nhị gia vội vàng chạy tới.
Ba người đi theo hạ nhân trở về báo tin, vội vàng chạy đến bên cạnh Trương đại gia, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng: “Đại ca, huynh hồ đồ rồi sao, hai ngàn lượng bạc, huynh mở miệng muốn đưa ra ngoài sao?”