Chương 1285: Ổn rồi
Cố Vân Đông cười giễu một tiếng, cô đã nói rõ ràng với Trương Chí Phàm, về phần mấy người sau có nguyện ý hay không, đó không phải là vấn đề của cô.
Cô không có ý định tranh luận với mấy người này, chỉ nhìn Trương đại gia, nhắc nhở một câu: “Yêu cầu thứ nhất ngươi đã làm được, nhưng nếu yêu cầu thứ hai không làm được, vậy chỉ có thể thất bại trong gang tấc. Ta không ngại ở lại đây lật lại bản án, ta có thời gian.”
Dứt lời, cô cùng Thiệu Thanh Viễn đi vào khoang thuyền.
Trương Chí Phàm nóng nảy: “Thiệu đại nhân, quận chúa các người chờ một lát, ta sẽ thuyết phục nhị đệ của ta, các ngươi chờ ta một lát.”
Cố Vân Đông ngừng lại: “Được, tốt nhất các ngươi nên nhanh một chút, ta không có nhiều thời gian như vậy.”
Trương Chí Phàm lập tức kéo mấy người Trương nhị gia đến một góc nói chuyện, hắn nói điều gì, thuyết phục những người khác như thế nào, điểm này Cố Vân Đông không quan tâm.
Cô nhìn thấy Tiết Vinh đưa Thái Việt trở về khoang thuyền sau đó đi ra, vẫy tay gọi hắn, bảo hắn tới đây.
“Sao lúc nãy Thái Việt nguyện ý đi ra vậy?” Hắn vẫn luôn cuộn tròn trên giường, không muốn gặp người.
Tiết Vinh cười nói: “Cái này còn phải hỏi tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia muốn tìm đại nhân và phu nhân, nhưng lại không chịu buông tay Thái công tử, cuối cùng không còn cách nào, Thái công tử bị thiếu gia nắm tay đi ra cùng.”
Cố Vân Đông: “……”
Xem ra Thái Việt quả nhiên vô cùng mềm lòng với Trì Trì.
Như vậy cũng khá tốt, hiện giờ Thái Việt có phòng bị với cả người lớn và trẻ nhỏ, nhưng đối mặt với đứa nhỏ Trì Trì lại có thể giải phóng nội tâm mềm yếu của mình, cuối cùng cũng không quá khép kín.
Tuy rằng lúc nãy tất cả những lời Trương Chí Phàm nói đều là nói dối, nhưng có một điểm quả thật Cố Vân Đông lo lắng.
Cô cảm thấy nếu Thái Việt tiếp tục như vậy, có khả năng cao là hắn sẽ thật sự làm ra chuyện tổn thương mình, đến lúc đó bọn họ ngăn cũng không ngăn được.
Cố Vân Đông nghĩ vậy, quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: “Chúng ta mang Thái Việt đi cùng, nếu đã quản, thì phải quản đến cùng. Nếu như đưa một mình hắn đến kinh thành, dáng vẻ này của hắn, còn không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.”
Kỳ thật Thiệu Thanh Viễn cũng có ý này, nghe vậy gật đầu: “Được.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, mấy người Trương Chí Phàm và Trương Nhị gia bên kia cũng đã thương lượng xong.
Chẳng qua sắc mặt mấy người đều vô cùng khó coi, lúc đi tới ánh mắt khi nhìn hai vợ chồng Cố Vân Đông đều mang theo tia không tình nguyện cùng phẫn hận.
Cố Vân Đông không sao cả, chỉ cần đưa bạc là được.
Trương Chí Phàm do dự một lát, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn đưa ngân phiếu tới tay Tiết Vinh ở bên cạnh.
“Quận chúa đưa ra hai yêu cầu chúng ta đều làm được, vậy việc này dừng lại ở đây. Sau đó, ta sẽ sai người thu dọn hành lý của Thái Việt đưa đến bến tàu, từ nay về sau, Trương gia và Thái Việt sẽ không còn liên quan gì nữa. ”
Cố Vân Đông gật đầu: “Có thể.”
Cô cầm lấy ngân phiếu, nhìn một chút, số lượng chính xác, sau đó đặt vào trong tay áo.
Trương Chí Phàm có chút lưu luyến nhìn mấy tấm ngân phiếu kia, cuối cùng cắn răng, dẫn mấy người Trương nhị gia rời đi.
Cố Vân Đông thở ra một hơi thật lớn: “Thỏa đáng rồi.” Cô mỉm cười: “Nhưng lúc này sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta dứt khoát ăn cơm trưa xong rồi lại xuất phát sau, dù sao cũng còn phải đợi Trương gia đưa đồ của Thái Việt tới.”
Dừng một chút, cô còn nói thêm: “Nhưng nghĩ đến Trương gia đưa hành lý tới cũng không có thứ gì tốt, nếu Thái Việt đi cùng chúng ta, vậy thì quần áo mặc dọc đường đi vẫn phải chuẩn bị một chút. Lát nữa thiếp sẽ đi dạo phố với Thủy Đào, chàng…Phu quân? Phu quân? Chàng làm sao vậy?”
Cố Vân Đông nói nửa ngày, mới phát hiện ánh mắt Thiệu Thanh Viễn đang dừng ở nơi nào đó, dường như không đang nghe cô nói.
Cô tò mò nhìn theo tầm mắt của hắn, nhưng không thấy gì cả.
Ngược lại Thiệu Thanh Viễn hơi híp mắt, xoay người nói với cô: “Nàng đi dạo phố trước đi, xem trên đường cần mua cái gì, ta qua bên kia một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.”
Cố Vân Đông kinh ngạc, sau khi gật đầu, đã thấy Thiệu Thanh Viễn đi về phía góc trái.
Góc bên kia người đến người đi, người bán hàng rong đặc biệt nhiều, so với hàng hóa vận chuyển có trật tự bên này, hiển nhiên có chút loạn.
Thiệu Thanh Viễn xuyên qua đám người lớn tiếng quát to, không để ý những tiểu thương đang mời chào hắn, không bao lâu đã đi vào một ngõ nhỏ.
Hắn đứng ở đầu ngõ, nhìn trái nhìn phải, con ngươi hơi nheo lại, một lát sau, trầm giọng nói: “Ra đây.”
Ngõ nhỏ không có một chút động tĩnh, ngoài trừ tiếng người ồn ào cách đó không xa truyền đến, Thiệu Thanh Viễn cũng không nghe thấy điều gì.
Nhưng mà hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, cười giễu nói: “Ta đếm tới ba, nếu vẫn không ra, tự gánh lấy hậu quả.”
“Một.”
“Hai.”
“……”
Số ba còn chưa được đếm, trên tường đã xuất hiện ba bóng người.
Thiệu Thanh Viễn nâng tầm mắt, ánh mắt quét qua ba người, nói: “Vì sao các ngươi lại ở đây?”
Ba người liếc nhìn nhau, hai người bên trái cúi đầu cực thấp, có chút thấp thỏm bất an.
Người ngoài cùng bên phải ho nhẹ một tiếng, tiến lên một bước nói: “Thiệu đại nhân, tại hạ là hộ vệ của Tống phủ, phụng theo mệnh lệnh của lão gia nhà chúng ta, đưa hai vị công tử đến biên thành. Nếu đã gặp được Thiệu đại nhân ở chỗ này, vậy đương nhiên không thể tốt hơn. Tại hạ còn phải bảo vệ Tống đại nhân, cho nên trở về trước, cáo từ.”
Nói xong, hắn nhìn hai thiếu niên bên cạnh với vẻ bất đắc dĩ, xin tự cầu phúc, không nói hai lời trèo tường rời đi.
Thiệu Thanh Viễn: “……”
Hắn yên lặng nhìn thoáng qua, lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai người còn lại: “Ai cho các ngươi tới?”
“Sư phụ.” Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lại đột nhiên quỳ xuống: “Sư phụ, chúng con muốn cùng ngài đi biên thành.”
“Việc này ta đã nói với các ngươi, ta không đồng ý.”
Thiệu Thanh Viễn sắc mặt nghiêm túc, về chuyện có dẫn theo bốn đồ đệ Trịnh Tuyền Thủy cùng đi đến biên thành hay không, kỳ thật hắn cũng suy xét qua từ sớm.
Theo lý thuyết, điều kiện chữa bệnh ở biên thành khá kém, bệnh nhân nhiều, nếu bốn người Trịnh Tuyền Thủy đến đó, sẽ giúp ích nhiều hơn cho việc nâng cao tay nghề chữa bệnh của họ.
Nhưng lần này Thiệu Thanh Viễn đi biên thành cũng không phải đơn thuần là vì làm quan, mà nơi đó còn có một phần tử nguy hiểm là Bạch Chi Ngôn.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lớn tuổi, hắn cũng không lo lắng lắm. Nhưng Lỗ Huyên và Lôi Kỳ tuổi quá nhỏ, hơn nữa người nhà bọn chúng đều ở kinh thành, cũng không yên tâm bọn chúng tuổi còn nhỏ đi đến nơi nguy hiểm như vậy.
Mà nếu Thiệu Thanh Viễn muốn dẫn theo, không thể chỉ dẫn theo hai người, như vậy không khỏi có vẻ nặng bên này nhẹ bên kia.
Cho nên cuối cùng hắn vẫn để bốn người tạm thời ở lại kinh thành, hơn nữa phó thác cho Tống Đức Giang.
Ban đầu nên giao cho Bạch Hàng thì thích hợp hơn, chỉ là Bạch Hàng qua một thời gian nữa cũng tính rời khỏi kinh thành đến phủ thành khác.
Hiện giờ y quán Huệ Dân trên khắp cả nước đều do ông ấy quản, Bạch Hàng có thể rút chút thời gian ở lại kinh thành đoàn tụ với Thiệu Âm và Hầu phủ đã vô cùng khó có được.
Cho nên cuối cùng chỉ có thể nhờ Tống Đức Giang hỗ trợ dẫn theo.
Tống Đức Giang tuy rằng bận rộn, nhưng mấy người Trịnh Tuyền Thủy cũng vừa mới nhập môn chưa đầy một năm, ông ấy chỉ cần chờ đến ngày nghỉ phép hoặc thời điểm nhàn rỗi, sắp xếp cho bọn hắn một ít nhiệm vụ là được.