Chương 1286: Không làm được, thì lập tức trở về
Chuyện đơn giản, Tống Đức Giang không nói hai lời lập tức đồng ý.
Với ông ấy mà nói, dạy mấy đệ tử có thiên phú xuất chúng cũng không có gì vất vả. Bọn chúng học nhanh, tự mình dạy cũng có cảm giác thành tựu.
Cho nên, Thiệu Thanh Viễn khá yên tâm đưa bốn người đến Tống phủ.
Nào ngờ, mới qua nửa ngày, hai người trong đó đã xuất hiện ở bến tàu Nhạc Thành.
Thiệu Thanh Viễn nhìn hai người quỳ trên mặt đất đang rất bất an, nói: “Đứng lên trước đi rồi nói.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử dừng một chút, yên lặng đứng lên.
Ngay sau đó, Trịnh Tuyền Thủy lấy ra một phong thư từ trong ngực: “Sư phụ, đây là sư thúc bảo con giao cho ngài.”
Thiệu Thanh Viễn cười nhạt một tiếng, cầm lấy lá thư kia.
Bức thư quả thật do Tống Đức Giang viết, ý bên trong cũng rất rõ ràng. Hắn bị Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử thuyết phục, cảm thấy hai người này đi theo bên cạnh Thiệu Thanh Viễn mới là tốt nhất, cho nên phái một hộ vệ trong phủ đưa hai người tới đây.
Có thể đuổi kịp đương nhiên tốt, không thể đuổi kịp thì một đường đưa đến biên thành.
Thiệu Thanh Viễn xem xong, sắc mặt càng thối: “Nếu các ngươi muốn đi theo ta đến biên thành, vì sao vừa rồi phải trốn?”
Trịnh Tuyền Thủy có chút ngượng ngùng: “Chúng con không nghĩ tới sẽ gặp sư phụ ở bến tàu Nhạc Thành, nơi này cách kinh thành quá gần, chúng con nghĩ sư phụ nhất định sẽ đuổi chúng con trở về, cho nên, liền trốn đi.”
Nếu đi được nửa đường gặp phải, hoặc là tới phủ Vạn Khánh hay phủ Tuyên Hòa mới gặp được, thì sư phụ không đến mức lại đưa bọn họ trở lại kinh thành.
Ai ngờ, vốn dĩ sáng sớm sư phụ đã lên thuyền rời đi, hiện tại lại còn ở bến tàu.
Thiệu Thanh Viễn híp mắt, thật ra hai người này nói đúng.
Cao Tử thấy hắn không nói lời nào, trong lòng lo lắng, vội vàng tiến lên một bước, nói: “Sư phụ, ngài dẫn theo chúng con đi. Chúng con và A Huyên A Kỳ đã thương lượng qua, hai người bọn họ ở lại kinh thành, chúng con cùng sư phụ đến biên thành. Ngài yên tâm, chúng con nhất định sẽ không kéo chân sau sư phụ, sư phụ……”
Thiệu Thanh Viễn xoa xoa thái dương, xoay người rời đi.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử liếc nhìn nhau, một hồi lâu Cao Tử mới hỏi:, “Sư phụ cứ đi như vậy sao? Đây là có ý gì?”
Trịnh Tuyền Thủy thoáng suy tư một lát, sau đó con ngươi sáng lên, vỗ bả vai Cao Tử một cái, nói: “Sư phụ không đuổi chúng ta, vậy nhất định là nguyện ý giữ chúng ta lại, đi, mau đuổi theo.”
Cao Tử không khỏi hưng phấn, hai người vội vàng đuổi theo Thiệu Thanh Viễn.
Hắn một đường trầm mặc, hai người Trịnh Tuyền Thủy cũng biết nhất định sư phụ đang tức giận, cho nên không dám lên tiếng.
Nhưng sư phụ nguyện ý dẫn theo bọn họ, vậy là đủ rồi.
Thiệu Thanh Viễn vào khoang thuyền, ngay sau đó nói với người chèo thuyền: “Lâm thúc, hai người này sẽ đi cùng chúng ta. Nhưng dọc đường đi bọn chúng đều sẽ tự mình chiếu cố bản thân, ngươi không cần phải quản thức ăn, chỗ ở của bọn chúng, nhớ dựa theo giá thị trường thu phí ngồi thuyền.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía hai người Trịnh Tuyền Thủy: “Nếu các ngươi muốn đi cùng ta, vậy chắc cũng ít nhiều hiểu rõ tình huống gian khổ ở biên thành. Không bằng bắt đầu từ bây giờ, rèn luyện trải nghiệm trước. Còn nữa, các ngươi lén đuổi theo, đường đi này, thức ăn các ngươi tự mình giải quyết.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử sửng sốt một chút, sau khi nghe Thiệu Thanh Viễn nói xong, còn có chút bối rối, có chút luống cuống.
Thiệu Thanh Viễn cười giễu: “Nếu không làm được, hiện tại quay về.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lập tức thẳng lưng, “Sư phụ, chúng con có thể làm được.”
Bọn họ tuyệt đối sẽ không trở lại kinh thành, chuyện ăn ở cũng không sao, trên người bọn họ còn có một ít bạc, có thể kiên trì một đoạn thời gian.
Dù sao vừa mới qua năm mới, Trịnh Tuyền Thủy mặc dù lớn tuổi hơn một chút, nhưng đối với những người khác của Cố gia mà nói chính là tiểu bối.
Bởi vậy khi chúc tết, mỗi người đều cho một bao lì xì lớn.
Hiện giờ người Cố gia đều không thiếu tiền, đây là lần đầu tiên bốn đồ đệ của Thiệu Thanh Viễn chính thức trở thành con cháu Bạch gia, tiền lì xì cũng có chút nhiều.
Trong đó, số tiền lớn nhất là do sư phụ Bạch Hàng cho, sau đó đi theo chúc tết, ngay cả đám người Tống Đức Giang và Dịch Tử Lam cũng đưa tiền lì xì.
Đây là lần đầu tiên hai người nhận được bao lì xì lớn như vậy, đối với bọn họ mà nói, năm mới này trôi qua giống như rơi vào trong bình mật.
Hơn nữa phí sinh hoạt trước kia, cùng với tiền công bọn họ kiếm được sau khi hỗ trợ y quán Huệ Dân, hiện giờ tính hết, trên người hai người có khoảng năm mươi lượng bạc.
Bởi vậy, hai người đều cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
Ai ngờ hai người vừa hỏi người lái thuyền, phí thuyền bao nhiêu, người lái thuyền kia đưa ra một con số: “Ba mươi lượng.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử: “……” Đắt như vậy??
Đừng ức hiếp bọn họ chưa hiểu sự đời, phí thuyền này đắt như vậy, những thí sinh gấp rút lên kinh đi thi, không phải nôn chết sao?
Người chèo thuyền thấy vẻ mặt của bọn họ, đã đoán được ý nghĩ của hai người, lập tức cười giải thích: “Thuyền này của chúng ta là do Thiệu đại nhân thuê, cho nên quả thật đắt hơn một chút. Hơn nữa, trên thuyền bao gồm ăn uống, khoang thuyền cũng ở tầng hai, phong cảnh đẹp tầm nhìn tốt, nếu các ngươi ngồi thuyền cảm thấy nhàm chán, còn có thể nhìn cảnh sông.”
Hai người Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử chạy sang bên cạnh, thì thầm một hồi, lấy bạc trên người ra tính toán, cuối cùng cắn răng, nói với người chèo thuyền kia: “Lâm thúc, vậy nếu chúng ta ở khoang thuyền phía dưới, vậy phí thuyền có phải có thể giảm xuống một chút hay không? Còn có thức ăn, chúng ta ăn đồ mình tự chuẩn bị, có thể hay không?”
Người lái thuyền sửng sốt, quay đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn lại mang dáng vẻ mặc kệ mọi chuyện, để bọn chúng tự mình đi thương lượng.
Người lái thuyền suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Có thể giảm cho các ngươi mười hai lượng bạc.”
Hai người Trịnh Tuyền Thủy lập tức thở phào nhẹ nhõm, mười hai lượng, cuối cùng có thể giảm bớt chút áp lực.
Nhưng trải qua chuyện này, bọn chúng cũng biết lần này ra ngoài, một trăm lượng bạc căn bản chẳng đáng là gì đối với một người xa quê. Bọn họ đi biên thành, cách nơi này còn rất xa.
Cũng may bọn họ hiện tại có kỹ năng, tuy rằng thời gian học y ngắn, bệnh nặng không thể trị liệu, nhưng cảm mạo bình thường, phát sốt, bị thương vẫn là có thể trị khỏi.
Đến lúc đó bọn họ chữa bệnh cho người ta kiếm chút lộ phí, nhất định có thể chống đỡ tới biên thành.
Thiệu Thanh Viễn nhìn từ đầu đến cuối, tuy rằng trên mặt không biểu hiện ra gì, nhưng trong lòng đã hơi gật đầu.
Hắn bình tĩnh mở miệng: “Nếu muốn tự mình chuẩn bị thức ăn vậy còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Còn không đi chuẩn bị sao? Sau một canh giờ nữa thuyền sẽ xuất phát, nếu các ngươi không kịp trở về, vậy trở lại kinh thành đi.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lập tức nhảy dựng lên: “Sư phụ, chúng con nhất định có thể về kịp, ngàn vạn lần đừng đi.”
Bọn họ nói xong, lập tức vồi vàng nhảy xuống boong tàu, nhanh chóng lao ra khỏi bến tàu.
Cố Đại Phượng vừa rồi ở phía sau bọn họ, đương nhiên cũng đều nghe được, thấy người đi rồi, vội vàng ra hỏi: “Thanh Viễn? Cháu thật sự để bọn chúng tự chăm sóc bản thân sao? Khoang thuyền trên tầng hai có rất nhiều, hay là để bọn chúng ở phía trên đi. Phía dưới khoang thuyền kín gió, lúc này thời tiết còn lạnh, hai người bọn chúng cái gì cũng không hiểu, lỡ như sinh bệnh thì phải làm sao?”