Chương 1287: Ngủ rồi
Thiệu Thanh Viễn vừa cười vừa đi vào khoang thuyền, nói: “Đại cô không cần lo lắng, bọn hắn đi theo cháu học y cũng đã được một thời gian, nếu ngay cả cách phòng bệnh cơ bản nhất cũng không làm được, vậy đi cùng chúng cháu đến biên thành cũng sẽ là một gánh nặng.”
Cố Đại Phượng há miệng, cuối cùng không nói gì.
Đây là đồ đệ của Thanh Viễn, trong lòng hắn nhất định hiểu rõ.
Hai người nói chuyện, thuận thế tiến vào trong khoang thuyền của Thái Việt.
Mới vừa vào cửa, hai người đều sửng sốt một chút.
Biển Nguyên Trí ngồi trên ghế, cầm sách đọc, nghe được tiếng bước chân, hơi ngẩng đầu, lặng lẽ cười với bọn họ. Ngay sau đó hắn ra hiệu im lặng, chỉ hai người nằm cạnh nhau trên giường.
Thái Việt và Trì Trì dựa đầu vào nhau, hai người đều nhắm mắt ngủ rồi.
Nhưng mà điều quái dị chính là, tay Trì Trì đặt trên cánh tay Thái Việt, hoàn toàn khác tư thế ngủ hình chữ X ngày thường.
Biển Nguyên Trí thật cẩn thận đứng lên, đi đến bên cửa nhỏ giọng nói: “Sau khi Thái Việt trở về, cả người đều không có tinh thần, ngồi ở đó không nhúc nhích. Trì Trì dỗ hắn ngủ, không ngờ thật sự ngủ rồi.”
Chẳng qua, Trì Trì cũng bị chính mình dỗ ngủ.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Nếu Thái Việt ngủ rồi, vừa vặn ta có thể kiểm tra vết thương cho hắn.”
Biển Nguyên Trí nghiêng người để hắn đi vào, Thiệu Thanh Viễn ngồi ở mép giường, thấy Thái Việt tuy ngủ nhưng mày lại nhíu chặt, cơ thể khẽ run rẩy vài cái, vô cùng bất an.
Hắn suy nghĩ một chút, bảo Biển Nguyên Trí lấy thuốc an thần của hắn tới, trực tiếp đặt trong lư hương đốt lên.
Thứ này là do hắn chế ra, cho dù đứa nhỏ như Trì Trì ngửi thấy, cũng không thành vấn đề.
Quả nhiên, thuốc an thần này đốt được một lúc, vẻ mặt Thái Việt đã thả lỏng đi rất nhiều.
Dần dần, hơi thở trở nên ổn định và đều đặn, xem ra đã ngủ say.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới cởi quần áo trên người hắn, Cố Đại Phượng tiến lại gần xem, mí mắt khẽ run hai cái, nhỏ giọng nói: “Không ngời lại bị thương nặng như vậy, trên ngực còn lưu lại một dấu chân bầm tím. Thanh Viễn, hắn thật sự không có việc gì chứ? Trương gia thực sự không phải là người, chúng ta đã quá nhẹ tay với bọn chúng.”
“Cũng may, chỉ cần vết bầm tím này biến mất thì không còn vấn đề gì lớn.” Thiệu Thanh Viễn nói, lại xem xét tỉ mỉ những bộ phần khác của Thái Việt.
Quả thật trên người hắn có không ít vết thương lớn và vết thương nhỏ, nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là do dấu chân trước ngực tạo thành.
Thiệu Thanh Viễn có tính toán của riêng mình, mặc lại quần áo cho Thái Việt, lúc này mới đứng dậy, ra khỏi khoang thuyền.
“Để cho bọn họ ngủ một lát đi, Nguyên Trí, đệ cũng nghỉ ngơi một lát, ở trên thuyền đọc sách rất dễ bị choáng váng.” Tuy rằng thuyền chưa khởi hành, nhưng thân thuyền ở trong nước, vẫn luôn lắc lư.
Biển Nguyên Trí gật đầu, đặt sách sang một bên, đi tới khoang thuyền bên kia.
Thiệu Thanh Viễn xoay người đi vào khoang hành lý tìm dược liệu, e rằng cần phải điều trị cho Thái Việt một thời gian dài.
Hắn mang theo một vài dược liệu thông thường, những loại quý giá đều đặt trong tay áo Càn Khôn của Vân Đông, lát nữa chờ cô trở lại, hắn sẽ lấy ra làm thuốc.
Sau khi Thiệu Thanh Viễn chuẩn bị một ít dược liệu đi ra, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử cũng mang theo hai tay nải lớn, đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển trở lại.
“Sư phụ, chúng con đã trở lại trong vòng một canh giờ.” Vẫn còn nửa khắc nữa, may không về trễ.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ta biết rồi.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử vội vàng mang đồ đạc của mình vào trong khoang thuyền phía dưới, đợi đến khi sắp xếp xong mới đi ra.
Lúc này đã tới thời gian mà Thiệu Thanh Viễn nói rồi, nhưng mà…… Thuyền dưới chân bọn họ không chút nhúc nhích.
Lại qua mười lăm phút, Trịnh Tuyền Thủy không nhịn được hỏi: “Sư phụ, chúng ta…… Còn chưa xuất phát sao?”
“Ừm, sư nương các ngươi còn chưa trở về.” Thiệu Thanh Viễn bình tĩnh mở miệng.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử: “……” Cho nên cái gọi là một canh giờ phải lái thuyền rời đi, chỉ hạn định với bọn họ mà thôi, sư nương không ở trong phạm vi này?
Thôi, cũng không phải ngày đầu tiên biết tình cảm của sư phụ và sư nương, bọn họ… Không ghen tị.
Hai người không nói thêm gì nữa, cầm đồ mua được xoay người vào khoang thuyền.
Trước tiên sắp xếp lại đồ đạc rồi lại ra nói sau, hiện giờ bạc trong tay bọn họ đã có nhiều hơn một chút, kế tiếp phải dùng tiết kiệm, ít nhất phải có kế hoạch.
Trịnh Tuyền Thủy lấy giấy bút ra, chỉ là khoang thuyền của bọn họ ở tầng dưới cùng cũng không có cửa sổ, tối đen như mực. Cho nên chỉ có thể cầm bút than và giấy lên trên boong tàu, đặt trên thùng nước viết.
“Trên người chúng ta tổng cộng có một trăm lượng, phí thuyền mất mười tám lượng. Vừa mới đi mua chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, còn có bánh bao, bánh bột ngô, mì sợi và than củi, lại tốn thêm hai lượng bạc, bây giờ còn có tám mươi lượng.”
“Vừa rồi ta mới hỏi thăm Lâm thúc, bình thường cứ khoảng ba ngày thuyền sẽ cập bến một lần, đến lúc đó chúng ta lại rời thuyền, tiếp tế thêm. Đây là lần đầu chúng ta mua, sẽ tốn nhiều hơn một chút, sau này chắc không cần tốn nhiều như vậy, một lần mấy trăm văn cũng đủ rồi. Chắc sau khi chúng ta xuống thuyền ở phủ Vạn Khánh, sư phụ và sư nương có thể sẽ dừng lại ở đó hai ngày, chúng ta còn phải tìm một chỗ ở.”
“Đúng vậy, đồ ăn và chỗ ở chính là vấn đề lớn. Nhưng mà……” Trịnh Tuyền Thủy đột nhiên thấp giọng nói: “Chúng ta đến y quán Huệ Dân ở nhờ hai đêm, tốt xấu gì cũng có người biết một chút về chúng ta, nhờ y quán giúp hai ngày, xin phép với đại phu ở đó, chắc họ sẽ cho chúng ta một gian phòng để ngủ.”
Cao Tử gật đầu: “Thật sự không được thì chúng ta đến miếu hoang ở hai ngày.”
“Ừm, ta cũng nghĩ như vậy.” Trịnh Tuyền Thủy nói: “Nhưng tiếp theo lại có một vấn đề nan giải hơn, từ phủ Vạn Khánh đến phủ Tuyên Hòa chúng ta phải di chuyển bằng xe ngựa, khoản phí đường bộ này cũng không rẻ.”
Sau đó lại tới phủ Tuyên Hòa lại phải nghỉ tạm mấy ngày, sau đó lại đi Tây Nam, một đường này lại phải tốn không ít bạc.
Hai người tính toán một hồi, chỉ cảm thấy trong tay rất túng quẫn, bạc không đủ dùng, nhất thời sầu muốn chết.
Xem ra bọn họ phải nghĩ biện pháp, tranh thủ thời gian kiếm bạc mới được.
Cố Đại Phượng ở phía sau bọn họ, nghe bọn họ tính toán từng khoản một, vô cùng cẩn thận, lại nhìn tờ giấy kia viết một đống các loại đồ đạc và số tiền đã tiêu tốn, suýt nữa không nhịn được cười rộ lên.
Bà đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, chỉ về phía hai người bọn hắn: “Cháu thật sự mặc kệ bọn chúng hả? Cháu xem ép hai đứa nhỏ đến mức phải tính toán tỉ mỉ như vậy, thật làm khó bọn hắn.”
Thiệu Thanh Viễn chỉ liếc bọn họ một cái: “Nếu đã là rèn luyện, vậy đương nhiên phải nói được làm được. Lần này bọn hắn ra ngoài vốn dĩ cũng là hành động xúc động nhất thời, nếu bọn hắn chịu thiệt thòi, nhận được giáo huấn, lần sau làm việc sẽ suy nghĩ kỹ càng hơn. Nếu bọn họ có thể một đường thuận lợi đến Tây Nam, chứng tỏ đầu óc bọn hắn đủ nhanh nhạy, lần sau cháu cũng không cần lo lắng một mình bọn hắn ra ngoài làm nghề y.”
Cố Đại Phượng nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một chút, sau một lúc lâu gật đầu đồng ý: “Có lý, xem ra cháu làm sư phụ cũng rất suy nghĩ cho bọn hắn.”
Thiệu Thanh Viễn chỉ mỉm cười, khi ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Cố Vân Đông đã trở lại.