Chương 1288: Ngươi tính đi đâu?
Cố Vân Đông cầm không ít đồ đạc, Đồng Thủy Đào phía sau cũng xách theo bao lớn bao nhỏ lên thuyền.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử nghe được âm thanh, vội cất giấy bút, quay đầu chạy tới, giúp Cố Vân Đông xách đồ: “Sư nương, người đã trở lại.”
Cố Vân Đông hoảng sợ: “Các ngươi? Sao các ngươi lại ở đây?”
Hai người cười gượng một tiếng: “Chúng con muốn đi cùng mọi người đến Tây Nam.” Dứt lời, hai người vội vàng xách đồ chạy vào trong khoang thuyền.
Ánh mắt hồ nghi của Cố Vân Đông rơi trên người Thiệu Thanh Viễn, chỉ bóng dáng bọn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Thiệu Thanh Viễn ôm vai cô đi vào bên trong, vừa dặn dò người chèo thuyền chuẩn bị thức ăn, lát nữa ăn xong sẽ lên đường, vừa nói rõ ràng ý đồ của hai người bọn hắn.
Cố Vân Đông nghe xong, không nhịn được bật cười, nhướng mày hỏi hắn: “Chàng thật sự định mặc kệ sao? Để bọn chúng dùng một trăm lượng bạc kia đi về phía Tây Nam?”
“Một trăm lượng bạc không ít, chỉ cần không tiêu phí lung tung, đến nơi vẫn dư dả.” Người bình thường có thể cả đời cũng sờ không tới một trăm lượng bạc, Thiệu Thanh Viễn cảm thấy hoàn toàn đủ dùng.
Cố Vân Đông lắc đầu, không nói gì thêm.
Hai người vào khoang thuyền, Thiệu Văn cũng mang theo một tay nải tới.
Lúc trước hắn đi theo người Trương gia đi lấy hành lý của Thái Việt, có hắn đi theo, người Trương gia cũng không dám tùy ý ứng phó lấy một tay nải không tới.
Cố Vân Đông nhận lấy tay nải, lúc này mới đi đến khoang của Thái Việt.
Biển Nguyên Trí không biết đã tỉnh lại khi nào, dựa vào cửa sổ nhìn cảnh tượng người đến người đi trên bến tàu.
Nhìn thấy bọn họ tiến vào, vội đứng lên: “Biểu tỷ, tỷ phu.”
Cố Vân Đông gật đầu, nhìn Trì Trì một cái, tiểu gia hỏa ngủ ngon lành, bụng nhỏ lúc lên lúc xuống, chỉ là tư thế ngủ có chút xấu, gần như nửa thân mình đều nằm ngang, chân thối cũng sắp đặt trên mặt Thái Việt.
Cố Vân Đông cạn lời, đi qua nắm lấy chân hắn, tính đổi vị trí ngủ của hắn.
Ai ngờ vừa động vào, cơ thể Thái Việt đột nhiên hơi run rẩy, đôi mắt đột nhiên mở ra, ngước mắt lên, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông cũng sửng sốt một chút, ngay sau đó cười nói: “Ta đánh thức ngươi sao?”
Thái Việt không trả lời, cũng không biết là vừa tỉnh ngủ còn chưa phản ứng lại, hay là tâm tính của hắn thay đổi, lúc này ánh mắt nhìn Cố Vân Đông không còn lưu lại vẻ vô hồn, ngược lại để lộ ra một tia quen thuộc.
Cố Vân Đông dứt khoát ngồi xuống mép giường, nói khẽ với hắn: “Thái Việt, chúng ta đều biết những chuyện ngươi đã phải chịu đựng ở Trương gia. Thực xin lỗi, trước kia chúng ta không điều tra rõ ràng đã giao ngươi cho Trương gia. Lúc trước chúng ta cảm thấy Trương gia là nhà ngoại của ngươi, bọn họ cũng có thiện ý với ngươi, nhất định sau này sẽ đối xử tử tế với ngươi, ai ngờ kết quả lại bi thảm như vậy.”
Con ngươi Thái Việt khẽ động một chút, vẫn không nói gì.
Cố Vân Đông nhẹ giọng nói: “Cho nên chúng ta muốn mang ngươi rời đi, sau này, sẽ không để ngươi trở về Trương gia nữa. Ý của ta và biểu thúc ngươi là, muốn mang ngươi đi cùng, để ngươi đi theo chúng ta, sống cùng chúng ta. Chẳng qua hiện giờ chúng ta phải đi Tây Nam nhậm chức trước, nơi đó nằm ở nơi hẻo lánh, giáp giới với Lê Quốc, cuộc sống kém hơn ở kinh thành. Bởi vậy ta muốn hỏi ý kiến ngươi một chút, ngươi muốn đi kinh thành, hay là muốn cùng chúng ta đi Tây Nam?”
“Hoặc là, ngươi còn chỗ nào muốn đi, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta đều có thể cho người đưa ngươi đi. Ngươi yên tâm, bất kể sau này ngươi ở đâu, ta cũng sẽ không để chuyện như Trương gia xảy ra lần nào nữa.”
“Ở bên kinh thành, Hoài Âm Hầu phủ sẽ chăm sóc ngươi, nói cho cùng, bà ngoại của ngươi cũng là cô cô đi ra từ Hầu phủ, hiện giờ ngoại trừ Trương gia, bọn họ chính là người thân thiết nhất của ngươi. Còn có Vân Thư, hắn cũng ở kinh thành, ta nghe hắn nói, hắn và ngươi có viết hai lá thư, gần nhất là một tháng trước, ngươi nói cho hắn biết tất cả đều tốt.”
Hai tháng trước lão phu nhân Trương gia đã qua đời, nói cách khác, một tháng trước, Thái Việt đã bị bọn Trương Chí Phàm tra tấn.
Nhưng trong thư hắn viết cho Vân Thư, hắn vẫn báo bình an. Nghĩ đến lúc ấy, hắn vẫn chưa chết lặng và khép kín như bây giờ.
Thái Việt mím môi, nghĩ đến Vân Thư, vẻ mặt của hắn có chút buông lỏng.
Hắn còn nhớ rõ trong thư Vân Thư viết cho hắn có nhắc tới, hắn đã thi đậu Quốc Tử Giám, bên cạnh còn có ba bạn cùng phòng. Bốn người cùng ở chung, ở Quốc Tử Giám giúp đỡ nhau, chăm sóc lẫn nhau, tình cảm rất tốt.
Còn nói, hy vọng lần sau gặp lại có thể giới thiệu hắn với bọn họ để làm quen.
Trong thư kia tràn ngập bầu không khí vui vẻ, hoàn toàn bất đồng với cuộc sống mương rãnh của mình, lúc đó hắn đã nghĩ, khoảng cách giữa hắn và Vân Thư đã càng ngày càng xa, những bằng hữu của Vân Thư sẽ nguyện ý quen biết một người bị người ta đánh ở bến tàu, bị người ta mắng là sao chổi, hơn nữa còn tự mình tố cáo phụ thân mình vào tù sao?
Thái Việt cảm thấy mình là một vết nhơ, cuộc sống của Vân Thư, nếu có bạn bè mang vết nhơ như hắn, có phải cũng sẽ mất đi những người bạn cùng phòng đã giúp đỡ Vân Thư không?
Thái Việt vừa nghĩ đến khả năng như vậy lại càng thêm tự ti, cả người đều trở nên trầm mặc cùng ghét bỏ bản thân một cách dị thường.
Kinh thành có Vân Thư, hắn lại không có dũng khí đứng trước mặt cậu ấy.
Thái Việt hơi nghiêng đầu lại, nhìn Trì Trì vẫn đang ngủ mê man, chân nhỏ còn gác lên mình, trong lòng đột nhiên ấm hơn một chút.
Lúc này hắn mới mở miệng, giọng nói nghẹn ngào: “Đi, Tây Nam.”.
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên, nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, rốt cuộc thở ra một hơi, nở nụ cười: “Được, vậy cùng chúng ta đến Tây Nam, đổi hoàn cảnh mới, tâm tình cũng có thể đổi một cái.”
Cô nói xong, từ phía sau lấy ra một tay nải.
“Đây là hành lý Trương gia thu dọn cho ngươi, ngươi nhìn xem, có thiếu cái gì không, nếu thiếu, ta cho người đi tìm bọn họ đòi lại.”
Cố Vân Đông mở tay nải ra cho hắn xem, bên trong tay nải đều là một ít quần áo cũ, còn có mấy món đồ nhỏ, chắc là đồ Thái Việt ngày thường cầm chơi, cùng với hai quyển sách. Đồ đạc thật sự ít đến đáng thương.
Thái Việt chỉ liếc mắt một cái: “Không thiếu.”
“Vậy là tốt rồi. Còn có, ở đây có hai ngàn lượng bạc, là Trương gia bồi thường cho ngươi. Bạc này, ta giữ thay cho ngươi trước, chờ sau này ổn định lại, ta đưa lại cho ngươi. Đến lúc đó, số bạc này có thể lấy ra đọc sách, làm những chuyện ngươi muốn làm.”
Thái Việt lần này hơi sửng sốt, lắc đầu không hề nhìn tấm ngân phiếu kia.
Thoạt nhìn hắn lại có chút hoảng hốt, Cố Vân Đông nghĩ hôm nay đã nói rất nhiều với hắn, tình huống của hắn cần phải từ từ tiếp nhận, một hơi nói quá nhiều, hắn có lẽ không tiếp thu được.
Bởi vậy không miễn cưỡng, cất tấm ngân phiếu kia trước, đứng dậy nói: “Cơm trưa đã chuẩn bị xong, ta cho người mang vào, ăn chút điểm tâm lót bụng trước.”
Nghe nói đến đồ ăn, bụng Thái Việt đột nhiên kêu lên.
Hắn có chút xấu hổ, dùng sức đè lên bụng mình.
Chỉ là hắn quên mất trên người có vết thương, sức đè này, vừa lúc đè trúng miệng vết thương, hắn đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.