Chương 1289: Hai người Trịnh Tuyền Thủy bị đánh bại
Thiệu Thanh Viễn lập tức tiến lên, lấy tay hắn ra, chậm rãi nắn bóp hai cái.
Ngay sau đó nói: “Hôm nay ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta điều trị cơ thể cho ngươi, trên bụng ngươi có một vết bầm lớn, lát nữa ta sẽ nắn cho ngươi.”
Thái Việt cắn răng, giơ tay lau mồ hôi trên trán, giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: “Cảm, cảm ơn.”
Tính tình của hắn thật sự trở nên khác lúc trước quá nhiều, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, biết không thể nóng vội.
Cũng may Đồng Thủy Đào rất nhanh đã bưng đồ ăn tiến vào, Cố Vân Đông đoán rằng Thái Việt mấy ngày nay ăn ít, cũng không dám để hắn ăn quá nhiều dầu mỡ, cho nên đồ ăn bưng tới là cháo trắng và rau xào, trước tiên làm hắn ấm bụng.
Khoang thuyền không ngồi được nhiều người như vậy, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi ra ngoài, để lại Biển Nguyên Trí và Thái Việt chậm rãi ăn ở bên trong.
Biển Nguyên Trí mấy lần muốn nói chuyện với hắn, Thái Việt đều hơi cúi đầu, vừa nghe được tiếng nói chuyện đã không nhịn được co rúm lại.
Biển Nguyên Trí chỉ có thể thầm thở dài, yên lặng ăn.
Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, thuyền của bọn họ cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển.
Đường đi đến phủ Vạn Khánh có lẽ cũng mất nửa tháng.
Trên thuyền có chút nhàm chán, cũng may Cố Vân Đông có Trì Trì dở hơi này, đứa nhỏ này đối với việc ngồi thuyền lại rất hưng phấn, cả ngày yêu cầu cô mang hắn lên boong tàu xem nước xem cá, cũng không lo bản thân có thể bị ngã xuống hay không.
Thiệu Thanh Viễn thì nhân cơ hội kéo Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lên, dạy bọn họ một ít kiến thức dược lý.
Hắn cũng hiếm có được thời gian nhàn rỗi, hai đồ đệ lại ở bên cạnh, tự nhiên không thể lãng phí thời gian.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lại cảm thấy như vậy rất mãn nguyện, giống như Thiệu Thanh Viễn nói với Cố Đại Phượng, tuy hai người ở dưới đáy khoang thuyền, nhưng nhưng thân thể vẫn rất cường tráng.
Bọn họ biết bảo vệ tốt cho mình, một khi cảm thấy cơ thể khó chịu, sẽ bắt mạch cho nhau, buổi tối trùm chăn kín mít, ban ngày ra ngoài hóng gió, sớm muộn gì cũng sẽ đánh một bộ Ngũ Cầm Hí*, sinh hoạt vô cùng khỏe mạnh.
(*) Ngũ Cầm Hí là một bài khí công cổ đại.
Bọn họ cũng không hề có cảm giác không thích ứng được, tuy rằng ở trong khoang thuyền, chỉ ăn dưa muối không có mùi vị. Nhưng đối với hai người Trịnh Tuyền Thủy vốn từng sống cuộc sống không tốt mà nói, cũng không cảm thấy khó xử.
Ngẫm lại, lúc bọn họ chưa trở thành đồ đệ của Thiệu Thanh Viễn, bọn họ có muốn ngồi thuyền thì e rằng ngay cả khoang thuyền cũng không ngồi được, chỉ có thể len lút chen chúc trong đống hàng, thỉnh thoảng ăn chút bánh bao, uống chút nước lạnh, đã rất không tồi rồi.
Thiệu Thanh Viễn coi như hài hòng với biểu hiện của bọn hắn, đặc biệt là lúc thuyền bọn họ cập bờ, thừa dịp nghỉ ngơi nửa ngày, trực tiếp chạy lên bờ đi xem bệnh cho người ta kiếm tiền.
Đáng tiếc, hai người tuổi còn nhỏ, lại không ai quen biết, bọn hắn nói muốn xem bệnh cho người ta, trên cơ bản không ai tin cả, cho dù tin, cũng chỉ cho bọn hắn bắt mạch, còn về cho phí khám bệnh, muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.
Hai người đến bến tàu đầu tiên, nửa văn tiền cũng không kiếm được, hơn nữa còn bị người ta chỉ vào mũi mắng một trận.
Cũng may sau khi hai người trở lại thuyền lại bắt đầu tổng kết kinh nghiệm, ngay sau đó lập kế hoạch tiếp theo, lần sau khi cập bến nên làm như thế nào mới tốt.
Bên này bọn hắn đang hấp tấp xây dựng sự nghiệp, bên kia Thái Việt tỏ ra trầm mặc hơn rất nhiều.
Tuy hắn không nói lời nào, nhưng lúc trước sống trong cảnh ăn nhờ ở đậu khiến tâm thái của hắn đã thay đổi, dù cho đi theo hai vợ chồng Cố Vân Đông đến Tây Nam, hắn cũng không muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Ngày thứ hai ở trên thuyền, hắn vội vàng muốn đi làm, sau khi bị ngăn lại, rõ ràng trong mắt hiện lên tia vô cùng bất an, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.
Thiệu Thanh Viễn đứng xa nhìn, đôi mắt hơi híp lại.
Hắn đi về phía Thái Việt, thằng nhóc lại theo bản năng làm ra động tác phòng bị, thấp giọng nói: “Ta lập tức đi làm việc……”
Hắn muốn đi, lại bị Thiệu Thanh Viễn bắt trở về: “Ta đã nói với ngươi, hiện tại ngươi vẫn không thể xuống giường. Đừng nói làm việc, trước khi xuống thuyền, ngươi có thể điều dưỡng cho vết thương trên người tốt lên bảy tám phần là đã không tồi rồi.”
Thái Việt càng thêm bất an.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, suy nghĩ một chút nói: “Ngươi không cần cảm thấy mình ăn ở miễn phí bên cạnh chúng ta, trong tay biểu thẩm của ngươi còn có hai ngàn lượng bạc, nó là của ngươi, nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, vậy dùng hai ngàn lượng bạc kia làm phí. Như vậy, ngươi cũng có thể yên tâm hơn.”
Thái Việt ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn hắn.
Sau đó, hắn đã bị Thiệu Thanh Viễn mang về khoang thuyền, bắt đầu chẩn đoán và điều trị vết thương trên người hắn.
Có lẽ những lời nói kia của Thiệu Thanh Viễn có tác dụng, Thái Việt không vội vàng đi làm nữa, nhưng hắn ngoan ngoãn ở trong khoang thuyền, ngoại trừ ăn cơm đi nhà xí, một bước cũng không bước ra ngoài.
Cũng may lúc đi ngang qua khoang thuyền hắn sẽ xem phong cảnh bên ngoài, lúc con thuyền cập bờ, hắn cũng sẽ nhìn Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử nhảy xuống thuyền, lộ ra vẻ hâm mộ.
Dọc đường đi, tuy rằng tình trạng của Thái Việt vẫn không tốt lắm, nhưng tinh thần cũng dần dần tốt lên, nói nhiều thêm hai câu, đặc biệt là lúc đối mặt với Trì Trì, hắn luôn đặc biệt kiên nhẫn.
Bến tàu thứ hai thuyền cập bến là phủ Hà Định, Cố Vân Đông còn nhớ rõ Nghiêm Linh đang ở nơi này.
Nhưng mà ý nghĩ này của cô vừa xuất hiện, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc.
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc, nhìn người phụ nữ ngồi xổm bên bờ sông giặt quần áo, Nghiêm Linh??
Nghiêm Linh đã tới nông nỗi phải tự mình đến bờ sông giặt quần áo rồi sao? Xem ra lần trước sau khi nàng ta bị Nghiêm gia mang về, cuộc sống càng ngày càng không dễ chịu lắm.
Cố Vân Đông thấy nàng ta xứng đáng, ở lại phủ Hà Định này không tốt sao? Một hai phải đến Quốc Tử Giám ở kinh thành, Mã Bình Xuyên chồng của Nghiêm Linh kia, trong lúc thi còn cố ý hãm hại Vân Thư, gieo gió gặt bão.
Cố Vân Đông cười nhạo một tiếng, không nhìn Nghiêm Linh, ôm Trì Trì xuống thuyền đi dạo.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lại đi đến bến tàu gần đó, Cố Vân Đông nhìn về hướng bọn họ rời đi, có chút kinh ngạc, hỏi Thiệu Thanh Viễn bên cạnh: “Bọn hắn tính chia nhau hành động sao?”
“Hai ngày nay bọn hắn vẫn luôn thì thầm với nhau, kế hoạch viết đầy lên hai tời giấy, ta nghĩ hiện tại đi thực hiện.”
Cố Vân Đông nhất thời tò mò, chẳng qua Cao Tử đã chạy đi không thấy bóng dáng, Trịnh Tuyền Thủy ngược lại ở bên cạnh bến tàu đi tới đi lui, ánh mắt vẫn luôn quan sát những người qua lại.
Không bao lâu sau, Trịnh Tuyền Thủy thấy một người đàn ông gầy yếu bởi vì mệt nhọc quá độ mà ngã xuống đất.
Ngay khi mọi người xung quanh giật mình, hơn nữa còn tìm quản sự tới, Trịnh Tuyền Thủy chen vào trong đám người, sau đó làm trò trước mặt mọi người, cứu tỉnh người đàn ông kia.
Mọi người vây xem đều kinh ngạc và tán thưởng, Trịnh Tuyền Thủy hơi tỏ vẻ rụt rè: “Ta là đại phu, nhiệm vụ của ta là cứu người và chữa trị cho những người bị thương, đại thúc này lao động vất vả lâu ngày mới bị ngất xỉu. Vừa rồi ta xem trên người người này, phát hiện có không ít vết thương, còn có đại bá này, bước chân xiêu vẹo, hốc mắt sưng lên, nhất định là mấy đêm không ngủ yên, ngươi……”
Trịnh Tuyền Thủy nói chuyện hùng hồn, rất nhanh đã thu hút không ít người tới.
Bởi vì hắn cứu người trước, tuy tuổi nói không lớn, so với Cao Tử mà nói lại càng thêm thuyết phục, cho nên không bao lâu sau, đã có người thử thăm dò, mời hắn xem thử.