Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1290 - Chương 1290. Cố Vân Đông Thương Hại

Chương 1290. Cố Vân Đông thương hại Chương 1290. Cố Vân Đông thương hại

Chương 1290: Cố Vân Đông thương hại

Trịnh Tuyền Thủy không thu phí cao, bến tàu ngư long hỗn tạp, người xem cũng nhiều, dần dần, ngược lại thật sự khiến hắn kiếm được một ít tiền.

Cố Vân Đông nhìn xem không khỏi kinh ngạc: “Không thể tưởng tượng được tiểu tử này còn rất thông minh, hiện tại ta tò mò Cao Tử đang đi đâu.”

Thiệu Thanh Viễn chỉ nhìn Trịnh Tuyền Thủy một lát, vừa lòng thu hồi tầm mắt: “Đi thôi.”

Hắn dẫn vợ con đi dạo xung quanh, sắp đến giờ lại lại lên thuyền.

Cao Tử đến một khắc cuối cùng mới xuất hiện ở bến tàu, thời tiết còn lạnh, hắn lại toát mồ hôi hột, trên vai cõng một tay nải lớn.

Cố Vân Đông tò mò: “Ngươi đã mua những gì vậy?”

Cao Tử lau mồ hôi, ngượng ngùng cười gượng một tiếng. Ngay sau đó thật cẩn thận nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Hắn bị phản ứng này của thằng nhóc làm cho bật cười: “Như thế nào? Nhìn bộ dáng này của ngươi, là làm ra chuyện gì khiến ta tức giận sao?”

Cao Tử rụt cổ lại, vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Cũng, cũng không tính là vậy.”

Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, Cao Tử do dự một lát, cởi bỏ tay nải trên tay, lộ ra đồ vật bên trong.

Cố Vân Đông thò đầu sang nhìn, đều là một số đặc sản của phủ Hà Định, đồ có chút nhiều, cũng có rất nhiều thứ.

“Ngươi đây là……” Cô thoáng suy nghĩ, suy đoán: “Ngươi tính mua đặc sản ở phủ Hà Định này, sau đó đến bến tàu tiếp theo bán sao? Kiếm một chút giá chênh lệch?”

Cao Tử dùng sức gật đầu, nói: “Con biết sư phụ dạy y thuật cho chúng con là để sau này cứu sống và chăm sóc người bị thương, mua bán chung quy chỉ là nghề phụ. Sư phụ ngài yên tâm, con và đại sư huynh sẽ không trì hoãn việc học y, đây chỉ là kế sách tạm thời của chúng con, chỉ muốn kiếm chút lộ phí…… Sẽ không lẫn lộn đầu đuôi.”

Thiệu Thanh Viễn lại liếc mắt nhìn đồ vật trong tay nải của hắn, chỉ hơi gật đầu: “Biết rồi.”

“Sư phụ không tức giận?”

“Vì sao ta phải tức giận? Ta cũng kinh doanh hiệu thuốc Thiệu Ký. Các ngươi tuy nói là học y, tương lai hơn phân nửa sẽ đi con đường làm đại phu. Nhưng làm đại phu, cũng phải có bản lĩnh sống sót, cũng không ai quy định đại phu không thể buôn bán.” Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn bọn họ làm đại phu, kết quả còn sống nghèo khổ: “Dù sao trong lòng các ngươi hiểu rõ là được.”

Cao Tử hưng phấn hẳn lên, toàn bộ con ngươi đều sáng ngời: “Sư phụ yên tâm, chúng con nhất định sẽ học y thật tốt, chờ con kiếm đủ lộ phí, chúng con sẽ chuyên tâm chữa bệnh cho người ta, đề cao y thuật.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, ánh mắt lại trở nên có chút ý tứ sâu xa: “Phải không?” Kiếm đủ lộ phí?

Cao Tử chỉ lo vui vẻ, cũng không chú ý tới ánh mắt của hắn, sau khi gật đầu thật mạnh thì đóng tay nải lại, cõng vào khoang thuyền.

Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ kích động của hắn, nâng khuỷu tay đụng vào người đàn ông bên cạnh, cười nói: “Chàng thật sự không nhắc nhở vài câu sao?”

“Không cần, đâm đầu vào tường cũng không sao, để cho hắn biết buôn bán cũng không dễ dàng như vậy.”

“Thú vui xấu xa.” Cố Vân Đông vô cùng đồng cảm với hai huynh đệ này.

Con thuyền rất nhanh đã rời khỏi phủ Hà Định, trong lòng Cao Tử và Trịnh Tuyền Thủy mang theo khát khao, hơn nữa ở bến tàu xem bệnh cho người ta kiếm được chút tiền, một đường này đều rất chờ mong và kích động, cảm giác kế hoạch mình làm đã đúng, con đường phía trước rộng mở, lập tức có thể kiếm được rất nhiều bạc, không cần lại khốn đốn ăn rau nuốt cám.

Cố Vân Đông nhìn hai người ngốc nghếch vui vẻ, thương hại trong mắt gần như muốn lộ ra.

Đến bến tàu tiếp theo, Cao Tử và Trịnh Tuyền Thủy vội vàng xách theo một tay nải lớn đặc sản xuống thuyền.

Cố Vân Đông cũng ôm Trì Trì xuống thuyền đi dạo xung quanh một vòng, cô ngược lại có ý nghĩ muốn dẫn Thái Việt xuống thuyền.

Hiện giờ vết thương trên người hắn đã tốt hơn rất nhiều, Thiệu Thanh Viễn cũng cho phép hắn xuống đất đi lại một chút, xuống thuyền hít thở không khí trong lành.

Đáng tiếc, hắn có chút sợ hãi người lạ. Đây là tâm bệnh, ngoại thương có thể trị, tâm bệnh lại cần rất nhiều thời gian mới khỏi được.

Cố Vân Đông không miễn cưỡng, cô mua chút đồ ở quầy hàng gần đó, mắt thấy sắp hết thời gian, nên trở lại thuyền.

Còn nửa khắc nữa thuyền bắt đầu rời bến, Cao Tử và Trịnh Tuyền Thủy đã trở lại.

Nhưng mà, không giống như lúc bọn họ vui vẻ và phấn khởi rời đi, hiện giờ gặp lại bọn họ, trên mặt hai người lộ rõ vẻ nản lòng và khóc không ra nước mắt, giống như quả cà thấm sương*.

Tay nải trong tay bọn hăn xẹp xuống không ít, thoạt nhìn đồ đều được bán gần hết, đáng tiếc, hai người vô cùng không vui.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau, hai người không hề ngạc nhiên, chỉ nói bọn hắn lên thuyền, bảo người lái thuyền khởi hành.

Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử ủ rũ cụp đuôi chạy về khoang thuyền của mình, uể oải cả buổi chiều cũng chưa trở ra.

Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, bọn hắn mới vội vã chạy đến trước mặt Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông nắm lấy tay con trai để hắn xem cá nhỏ trong chậu gỗ, tiểu tử kia duỗi bàn tay nhỏ mũm mĩm muốn bắt lấy, nhưng bắt nửa ngày cũng không bắt được, cảm thấy tức giận, dùng sức đập vào nước.

Bọt nước bắn tung tóe, một lớn một nhỏ đều bị ướt.

Cố Vân Đông nghiến răng nghiến lợi, Trì Trì lại toét miệng cười ha ha, giống như tìm được chuyện gì thú vị, tay kia thoát khỏi lòng bàn tay Cố Vân Đông, ngồi xổm dùng hai tay vỗ.

“Thằng nhóc này thật sự là một chút cũng không yên tĩnh.” Cố Vân Đông ôm hắn trở về, lui về sau vài bước, nhận khăn tay do Đồng Thủy Đào đưa qua, lau mặt lau tay cho hắn.

Trì Trì không vui: “Cá, cá.”

“Được được được, buổi trưa sẽ cho ngươi ăn cá.”

“Ăn? Muộn?” Trì Trì nghiêng đầu vẻ mặt mê mang.

Vào lúc này, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử chính tới, hai người đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Sư nương, hôm qua chúng con đi bán đồ.”

Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, ngồi xuống cạnh ghế nhỏ, ôm Trì Trì lên, cười nói: “Lỗ rồi?”

“Vâng, lỗ…… Một lượng bạc.” Chẳng những không kiếm được, còn lỗ nhiều tiền như vậy.

Cao Tử và Trịnh Tuyền Thủy nghĩ không ra, rõ ràng kế hoạch của bọn họ rất tốt, tính toán các loại chênh lệch giá cả, yêu cầu cũng không cao, một ít hàng hóa như vậy, có thể kiếm được năm trăm văn, bọn họ đã thấy đủ.

Ai ngờ, chạy hơn nửa ngày, nói đến khô nước bọt, thật sự không bán được. Cuối cùng thật vất vả mới bán được mấy thứ, nhưng vẫn thua lỗ.

Cố Vân Đông cười nói: “Bình thường, thua lỗ một lượng là do các ngươi đã kịp thời ngăn chặn tổn thất, không mua hết một bao vải kia, bằng không không chỉ thua lỗ chỉ có một lượng.”

Trịnh Tuyền Thủy bất ngờ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo chờ mong: “Sư nương, ngài biết nguyên nhân sao? Có thể nói cho chúng con biết hay không.”

Cố Vân Đông cười nhìn bọn họ, liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn cách đó không xa, thấy hắn không có ý định đi ra, gật đầu nói: “Kỳ thật rất đơn giản, thứ nhất, thời gian của các ngươi quá ngắn, thứ hai, khoảng cách quá gần.”

“Hả, ý của người là sao ạ?” Cao Tử có chút mờ mịt.

Cố Vân Đông: “Các ngươi chỉ có thời gian nửa ngày để xuống thuyền đi nhập hàng, đúng không?”

Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment