Chương 1291: Cố Vân Đông nhắc nhở
Cố Vân Đông cười nói: “Trong thời gian ngắn như vậy, nơi các ngươi có thể nhập hàng chỉ có thể ở gần bến tàu, ở xa hơn một chút các ngươi căn bản không kịp thời gian. Nhưng mà, hàng hóa ở gần bến tàu lại đắt nhất. Mà các ngươi ở trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào điều tra và tìm được nguồn cung cấp rẻ tiền, chỉ có thể đi đến các cửa hàng khác nhau để mua. Đồ trong cửa hàng vốn không rẻ, hơn nữa các ngươi mua số lượng ít, người ta sẽ không ưu đãi cho các ngươi. Cho nên, ngay từ đầu, chi phí của các ngươi khá cao.”
“Còn điểm thứ hai, cũng đơn giản. Sau khi các ngươi mua hàng hóa xong, ngươi chạy đến thị trấn tiếp theo để bán, khoảng cách quá gần. Mà các ngươi có thể nghĩ đến, những người khác tự nhiên cũng có thể nghĩ đến. Huống chi, thuyền lui tới bến tàu này thuận tiện như vậy, chỉ cần chuyển hàng lên thuyền và nhờ người vận chuyển đến hạ du, là chuyện đơn giản. Các ngươi vốn mua giá đắt, hết lần này tới lần khác còn có mấy loại hàng hóa không thể để lâu, chỉ có thể giảm giá, cho nên lỗ vốn cũng bình thường.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử liếc nhìn nhau, chợt hiểu ra.
Đúng rồi, thời gian của bọn họ quá ngắn, khoảng cách quá gần, những đặc sản đắt tiền kia, những người đó căn bản cũng không hiếm lạ.
Nhưng chẳng lẽ cứ từ bỏ như vậy sao? Vậy lộ phí của bọn họ còn có thể kiếm được sao?
Cố Vân Đông thấy bộ dạng mặt mày ủ rũ của bọn họ, không nhịn được muốn cười, sau một lúc lâu, vẫn nhắc nhở một câu: “Kỳ thật các ngươi có thể thay đổi suy nghĩ, làm chuyện các ngươi am hiểu.”
Chuyện mình am hiểu?
Hai người khó hiểu, nhưng Cố Vân Đông lại không hề nhiều lời, vừa rồi nói có chút nhiều, lại nhắc thêm, mục đích của Thiệu Thanh Viễn sẽ không đạt được..
“Các ngươi trở về ngẫm kỹ lại đi.” Cố Vân Đông ôm Trì Trì đứng lên, chậm rãi đi về phía phòng bếp.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử quả thực trở lại khoang thuyền, bởi vì lỗ một lượng bạc, thức ăn của hai người càng ngày càng kém..
Cũng may, đầu óc bọn họ đều nhạy bén, sau khi suy nghĩ một ngày một đêm, cuối cùng cũng nghĩ ra được thứ mà mình giỏi khi con tàu dừng lại ở ngã rẽ tiếp theo.
Lần thứ hai bọn họ xuống thuyền, vẫn như thường lệ, trở lại khi thuyền họ sắp khởi hành.
Cố Vân Đông thấy lúc này bọn hắn mang theo một bao tải trở về, xoay đầu hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Lần này bọn hắn mang về gì vậy?”
“Dược liệu.” Vẻ mặt Thiệu Thanh Viễn thoáng vừa lòng.
Cố Vân Đông kinh ngạc, quả nhiên lĩnh ngộ cũng rất cao.
“Mấy ngày nữa, sẽ đến phủ Vạn Khánh.”
Trạm dừng chân tiếp theo của bọn họ, chính là bến tàu ở phủ Vạn Khánh, chuyến đi thuyền lần này coi như kết thúc.
Thiệu Thanh Viễn hơi gật đầu, nhìn tiểu mập mạp thấp bé bên cạnh, cười nói: “Trì Trì lần đầu tiên rời kinh thành, dọc đường đi này, ngược lại một chút không thích ứng cũng không có.”
“Hắn chỉ cần có chơi, đi nơi nào cũng giống nhau.” Tiểu tử kia không tim, không phổi, hai ngày đầu tiên, bởi vì bên người không có Khiếu Khiếu làm bạn, nhắc tới vài câu, sau đó hoàn toàn vứt người ta ra sau đầu.
Ba ngày sau, con thuyền cuối cùng cũng tới phủ Vạn Khánh, dừng lại ở bến tàu.
Thừa dịp vào lúc người lái thuyền và những người khác dỡ hàng, Cố Vân Đông mang theo Trì Trì vào khoang thuyền, có chút thấp thỏm nói với Thái Việt: “Chúng ta phải rời thuyền, kế tiếp sẽ ở lại phủ Vạn Khánh hai ngày, sau đó ngồi xe ngựa đến phủ Tuyên Hòa trước. Ngươi đã chuẩn bị đồ đạc xong chưa?”
Thái Việt hơi thở ra, gật đầu, không khỏi túm chặt tay nải phía sau.
Tay nải của hắn lớn hơn lúc trước rất nhiều, bên trong có hơn phân nửa là quần áo và vật dụng hàng ngày Cố Vân Đông mua cho hắn, lần đầu tiên hắn mang lên, xem nhẹ trọng lượng của nó, suýt nữa không mang lên nổi.
Cố Vân Đông cũng không đi giúp, chỉ dẫn Trì Trì đi ở phía trước.
Kể từ khi Thái Việt lên boong tàu, vẫn luôn cúi đầu, nhắm mắt đi theo sau cô.
Hành lý đã được cất lên xe ngựa, Thiệu Thanh Viễn cũng đã thanh toán tiền thuyền, đoàn người chuẩn bị xuất phát.
Kết quả, sau khi Cố Vân Đông ôm Trì Trì lên xe ngựa, mới phát hiện hai người Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử xách theo hai bao tải lớn, còn đứng ở bên ngoài.
Cô hơi sửng sốt, kỳ quái nói: “Các ngươi là……”
“Sư nương, chúng con và sư phụ đã nói qua, việc ăn ở đều tự mình gánh vác.” Trịnh Tuyền Thủy cười nói: “Cho nên chúng con không đi cùng mọi người tới chỗ ở, chúng con sẽ tìm một chỗ ở gần. Còn mấy dược liệu này, chúng con phải đưa đến hiệu thuốc hoặc là y quán.”
Không sai, hai người Trịnh Tuyền Thủy đã nghĩ ra chuyện mình am hiểu, chính là làm ăn trên dược liệu.
Bọn họ không học cách buôn bán của Cố Vân Đông, nhưng đi theo Thiệu Thanh Viễn học tập y thuật. Như vậy, ngoại trừ bọn họ trị bệnh cứu người ra, còn hiểu về dược liệu.
Cho nên, ở thị trấn trước bọn hắn quả thực đã tìm được một người bán thuốc dạo gần bến tàu.
Có một ông lão bán dược liệu khô ở một góc, nhưng loại này tùy ý đặt trên đất, sẽ ít người mua, dù sao rất nhiều người đều không biết.
Nhưng hai người Trịnh Tuyền Thủy nhận ra, chẳng những quen thuộc, còn biết dược liệu này tương đối tốt. Hơn nữa bởi vì dược liệu này ở thị trấn có rất nhiều, rất bình thường, cho nên giá cả không cao.
Cửa hàng dược liệu trong thành đều đã không mua loại dược liệu này, cho nên ông lão không có cách nào, nên chỉ có thể ngồi xổm trong một góc bán.
Vận khí hai người Trịnh Tuyền Thủy xem như tốt, dược liệu này ở địa phương này nhiều, nhưng ở nơi khác chưa chắc đã nhiều.
Sau đó bọn hắn còn nghe ông lão giới thiệu, có hai loại dược liệu khác cũng không dễ bán, hỏi bọn họ có muốn hay không. Vì giá rẻ, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đều mua.
Dù sao bọn họ hiểu về dược liệu, biết cách bảo quản, cho dù đặt ở bên người lâu cũng sẽ không hết hạn.
Hiện giờ, bọn hắn phải đi thử xem, có cửa hàng dược liệu hoặc y quán nào thu mua hay không, không chừng có thể kiếm được một khoản, còn có thể ở lại y quán giúp đỡ, buổi tối có cơ hội ở lại một đêm.
Cố Vân Đông nghe hai người nói như vậy, Thiệu Thanh Viễn lại không phản đối, cho nên gật đầu: “Được, vậy các ngươi cẩn thận một chút, chú ý an toàn. Nếu có việc gì thì đến Liễu phủ trên đường Cẩm Tú thành nam tìm chúng ta.”
“Vâng, gặp lại sư phụ và sư nương sau ạ, hai ngày sau, chúng con ở cửa thành chờ mọi người.”
Cố Vân Đông gật đầu, hai người mang theo hai bao tải rời đi.
Thấy bóng dáng bọn họ càng ngày càng xa, lúc này Thiệu Thanh Viễn mới nói với Thiệu Văn: “Đi thôi, đến đường Cẩm Tú.”
Lần này bọn họ tới phủ Vạn Khánh, sẽ trực tiếp nghỉ ngơi ở Liễu phủ hai ngày.
Liễu phủ này do Nhiếp Song mua, lúc trước Nhiếp Song và Liễu Duy ở phủ Vạn Khánh mở Tân Minh Các, vốn dĩ ở nhà Đậu Phụ Khang.
Nhưng mà, dù sao Đậu tham tướng cũng là nhà quan, thật sự không tiện.
Hơn nữa Nhiếp Song cảm thấy, nếu đã mở Tân Minh Các ở phủ Vạn Khánh, nói không chừng sau này sẽ thường xuyên tới đây, huống chi phủ Vạn Khánh xem như là cứ điểm giao thông bọn họ lui tới, cho nên mua nhà ở bên này cũng là cần thiết.
Vì thế nàng mua một tiểu nhị tiến ở đây, phòng không lớn, nhưng làm nơi đặt chân tạm thời như vậy là đủ rồi.
Bởi vì tửu lâu của nhà Liễu Duy gọi là tửu lâu Cẩm Tú, cho nên sau khi Nhiếp Song nhìn thấy đường Cẩm Tú, trực tiếp quyết định mua một căn nhà ở đây.
Trước khi Cố Vân Đông đi, Nhiếp Song đã đưa địa chỉ cho cô.
Hiện giờ Liễu phủ có một đôi vợ chồng trông coi, ngày thường quét tước dọn dẹp sân, công việc không nặng.