Chương 1293: Có mất mặt không
Nữ tiểu nhị sửng sốt, vị phu nhân này đặt đồ ăn rất thuần thục.
Nàng cũng không kịp suy nghĩ nhiều, lúc này lập tức ghi nhớ: "Được, phu nhân muốn ngồi đại sảnh hay là phòng riêng, phòng của chúng ta cũng rất đặc biệt."
“Đại sảnh đi."
Nữ tiểu nhị cười nói: "Được, phu nhân trước tiên ngồi ở vị trí kia một lát, chúng ta sẽ bưng qua cho ngài.”
Cố Vân Đông gật đầu, lập tức có một nữ tiểu nhị tới, dẫn cô ngồi xuống chỗ trống trong đại sảnh.
Thời gian còn sớm, vì vậy khách không phải là quá đông.
Cố Vân Đông ôm Trì Trì ngồi trên sô pha, rất nhanh lại có nữ tiểu nhị cầm tới một con hổ bông cho Trì Trì.
Tiểu tử "Nha" một tiếng, ngẩng đầu nhìn nữ tiểu nhị kia, đôi mắt to ngập nước khiến cho tâm can của cô nương kia đập loạn, nói với Cố Vân Đông: "Tiểu công tử thật đáng yêu."
“Cám ơn, ngươi cũng rất đáng yêu."
Nữ tiểu nhị nghe vậy cực kỳ ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng xoay người đi làm việc. Nàng chạy đến quầy lễ tân và nói với cô nương kia: "Người phụ nữ đó rất tốt bụng, không ngờ nói thẳng rằng ta đáng yêu, còn nói cảm ơn với ta.”
“Xem ngươi cao hứng kìa, nhưng ta thật đúng là chưa từng thấy qua phu nhân này, cũng không biết từ đâu tới. Nhìn có vẻ là lần đầu tiên đến Tân Minh Các chúng ta, nhưng đặt hàng rất thuần thục, khí chất cũng tốt, chắc không phải người thường.”
“Lúc trước không phải chủ nhân đã nói sao? Ngoại trừ phủ Vạn Khánh chúng ta, phủ Tuyên Hòa và cả kinh thành đều có Tân Minh Các, mở còn sớm hơn chúng ta. Nói không chừng người ta đã đến hai chỗ này cho nên chúng ta bán cái gì cũng rất quen thuộc."
“Có khả năng." Trong khi nói chuyện, phòng bếp phía sau cũng đã chuẩn bị xong đồ ăn, đưa đến quầy phục vụ.
Nữ tiểu nhị đẩy cô nương kia: "Đây, bưng trà điểm tâm qua cho bọn họ đi, sữa này nóng vừa vặn, không bỏng miệng.”
Nữ tiểu nhị kia gật đầu, bưng khay đến trước mặt Cố Vân Đông.
Trì Trì ở nhà thường xuyên uống sữa, Cố Vân Đông biết uống sữa có lợi cho hắn, cho nên một chút cũng không keo kiệt.
Nhưng trên đường đi thuyền bởi vì điều kiện có hạn, thằng bé chỉ có thể uống đồ tồn kho cô để trong không gian. Để tránh gây sự chú ý, mấy ngày mới uống một lần, tiểu tử kia hiện giờ vừa ngửi thấy mùi sữa thân thể đã nhào về phía trước.
Cố Vân Đông thiếu chút nữa không bắt được hắn, giơ tay lên vỗ mông nhỏ của hắn một cái: "Không thiếu của con đâu, đừng gấp thế được không? Một ngày không uống đã thành như vậy, có mất mặt hay không hả."
Trì Trì quay đầu, phẫn nộ phồng hai má mập mạp lên: "Mất."
Nữ tiểu nhị ở một bên bị chọc đến phụt cười, vội vàng che miệng xin lỗi: "Thực xin lỗi phu nhân, ta không phải cố ý, tiểu công tử rất đáng yêu, ta nhất thời..."
"Không có việc gì không có việc gì." Nếu không phải nữ tiểu nhị cười ra tiếng trước, cô cũng sẽ nhịn không được phun cười.
"Ngươi đi làm việc trước đi."
Đợi đến khi nữ tiểu nhị kia đi rồi, Cố Vân Đông mới nhìn về phía Trì Trì vẻ mặt mờ mịt: "Quả nhiên mất mặt.”
“Ừm." Trì Trì dùng sức gật đầu.
Cố Vân Đông: "..." Đây rốt cuộc là con trai ngốc của nhà ai?
Cô lắc đầu bật cười, cầm thìa sữa cho Trì Trì uống.
Tiểu tử kia nhất thời ánh mắt đẹp đều nheo lại, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay Cố Vân Đông, giống như sợ cô lấy đi.
Chờ sau khi đút cho hắn uống nửa chén, Cố Vân Đông buông tay xuống, nhét hổ bông vào trong ngực hắn.
Hôm nay cô chủ yếu là tới xem tình huống ở Tân Minh Các, mắt thấy lúc này khách nhân dần dần nhiều hơn, cô bắt đầu đánh giá bốn phía.
Ai biết tầm mắt Cố Vân Đông vừa mới rơi xuống cửa đã nhìn thấy một phụ nhân đi vào. Người phụ nữ kia vừa vào cửa, nữ tiểu nhị đã nhịn không được mà nhíu mày, há miệng muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Người phụ nữ đi qua và nói chuyện với nữ tiểu nhị, người kia lắc đầu.
Trên mặt phụ nhân lộ ra vẻ mặt mất hứng, sau đó không để ý tới cô nương kia, tự mình xoay đầu nhìn khắp nơi.
Vừa nhìn thì đã đối mặt với tầm mắt của Cố Vân Đông.
Đầu tiên bà ta đánh giá Cố Vân Đông từ trên xuống dưới một hồi, ngay sau đó con ngươi đột nhiên sáng lên.
Cố Vân Đông ngẩn người, cúi đầu nhìn mình.
Trên người cô chắc là không có chỗ nào không thích hợp chứ?
Phụ nhân vội vàng khép tay áo lại, hai ba bước đã đi về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông còn chưa kịp phản ứng, bà ta đã đặt mông ngồi bên cạnh cô.
"Vị phu nhân này, rất lạ mắt a, lần đầu tiên đến phủ Vạn Khánh đúng không?"
Cố Vân Đông nhướng mày, ngước mắt nhìn về phía cô nương quầy phục vụ kia, trên mặt cô nương kia có vẻ lo lắng, bộ dạng muốn nói lại thôi, lại có chút kiêng kỵ, cuối cùng chỉ có thể nôn nóng nhìn về phía bên này.
Cố Vân Đông không khỏi tò mò thân phận của vị phụ nhân này, cô hơi gật đầu một cái: "Ta quả thật không phải người phủ Vạn Khánh, hôm qua vừa mới tới."
Người phụ nữ kia nhất thời nở nụ cười: "Ta cũng biết, nhìn tướng mạo như vậy của phu nhân, chắc là nhà giàu ở phủ thành khác đến. Vị tiểu công tử này thật đáng yêu, là con trai ngươi phải không?”
Cố Vân Đông hồ nghi nhìn bà ta: "Bà có chuyện gì không?"
Người phụ nữ kia nhìn ra sự đề phòng của cô, vội vàng xua tay nói: "Ta không phải là người xấu. Chủ nhân Tân Minh Các này ngươi có biết không? Cửa hàng này, là cháu dâu ta mở. Ngươi xem chưởng quầy tiểu nhị trong cửa hàng này, người nào mà không tỏ thái độ cung kính với ta, nếu ta là người xấu, các nàng có thể cho ta tiến vào sao?”
Cố Vân Đông kinh ngạc, cháu dâu?
Tân Minh Các của phủ Vạn Khánh có ba chủ nhân, một người là cô, một người là Nhiếp Song, một người là Đoàn Uyển.
Cô là vợ của Thiệu Thanh Viễn, phu quân nhà cô có thân thích gì cô rất rõ ràng, chưa từng nghe nói qua vị trước mặt này.
Nhiếp Song là vợ của Liễu Duy, đại bản doanh của Liễu gia không ở bên này, quan hệ giữa người phụ nữ này và Liễu Duy cũng không lớn.
Vậy thì... Chỉ có Đoàn Uyển.
Phu quân của Đoàn Uyển, là Đậu Phụ Khang ah.
Cho nên người phụ nữ này là thân thích của Đậu gia?
Bà ta gọi Đậu Phụ Khang là cháu ngoại, người kia là tỷ muội hoặc là vợ của huynh đệ Đậu phu nhân?
Vậy khó trách, cô nương kia lại băn khoăn thân phận của bà ta, không ngăn cản bà ta cũng không có gì lạ.
Nhưng Cố Vân Đông vẫn tò mò, người này sau khi quét qua đại sảnh Tân Minh Các một vòng, lại đi thẳng đến chỗ mình, rốt cuộc muốn làm gì?
Người phụ nữ kia thấy biểu tình của cô có chút lơi lỏng, vội vàng nói: "Nếu ngươi không tin, có thể hỏi tiểu nhị trong cửa hàng này một chút. Các nàng đều biết ta, cháu dâu của ta chính là cô nương Đoàn gia, con dâu Đậu gia, thân phận này của nàng bày ra ở phủ Vạn Khánh, cũng không ai dám mạo nhận chứ?"
“Đó là đương nhiên."
"Ngươi tin tưởng là tốt rồi." Phụ nhân cười ha ha, nhìn trái nhìn phải, nói: "Ta tới đây tìm ngươi chủ yếu là vì có thứ tốt muốn giới thiệu cho ngươi."
Cố Vân Đông: "..." Không ngờ lại là tới chào hàng nha, hơn nữa còn chạy đến cửa hàng người ta chào hàng.
Cô hơi nhíu mày một chút, việc này, Đoàn Uyển biết không?
Người phụ nữ kia thấy cô không nói lời nào, vội vàng mở miệng: "Ta nói cho ngươi biết, thứ tốt này của ta, phàm là người đã dùng qua đều nói tốt. Ngươi yên tâm, ta sẽ không lừa gạt ngươi, có cháu dâu của ta bảo đảm.”