Chương 1294: Cố Vân Đông nhìn như ba mươi?
Cố Vân Đông nheo mắt lại: "Thứ gì tốt?"
Người phụ nữ lấy ra một chai sứ từ tay áo của mình: " Ở đây, ngươi có biết bên trong có gì không?”
Cố Vân Đông mũi rất thính, hơn nữa Thiệu Thanh Viễn là đại phu, nên rất nhanh đã ngửi thấy: "Là thuốc đúng không?"
Người phụ nữ đó nắm tay lại: "Còn không phải sao? Thứ này là bí kíp độc quyền của nhà ta, chuyên dùng cho nữ tử."
Bà ta nói xong, quan sát Cố Vân Đông một phen, nói: "Phu nhân, sắc mặt của ngươi có chút kém nha. Ta nói cho ngươi biết, nữ nhân chỉ cần sinh con xong sẽ già rất nhanh, khí huyết không đủ, rõ ràng không tới hai mươi tuổi, nhìn lại giống như bà nội hơn ba mươi tuổi.”
Cố Vân Đông sờ sờ mặt mình: "Ta thoạt nhìn... Có vẻ như 30 tuổi?" Không phải chứ, rõ ràng cô cảm thấy mình vẫn còn như thiếu nữ mười bảy tuổi mà.
Người phụ nữ kia ho nhẹ một tiếng: "Cũng không phải vậy, nhưng ngươi..." Bà ta hơi ngửa người ra sau, nói: "Ngươi chắc cũng hai mươi bảy hai mươi tám đi?”
Cố Vân Đông: "…" Phi, mở to mắt nói dối.
Người phụ nữ kia thở dài: "Muội tử, muội cũng đừng trách ta nói thật, chúng ta có đôi khi ah, chính là phải nghe một chút lời chân thật mới được. Không thể để những người đó nịnh hót, bằng không sau này sẽ chịu thiệt thòi lớn. Ta nói cho ngươi biết, thế đạo này nữ nhân này không dễ dàng, không kể tiểu gia tiểu hộ hay là quan to hiển quý, nữ nhân một khi đã lão hóa, vậy phu quân ở bên ngoài khẳng định sẽ nuôi ngoại thất. Ngươi đừng tưởng rằng mình sinh nhi tử thì yên tâm vô ưu, tiểu nhân thủ đoạn bên ngoài có thể còn cao hơn.”
Cố Vân Đông cảm thấy người này lại có vài phần bản lĩnh tẩy não.
"Ta đã gặp qua không chỉ một ví dụ, vợ cả một khi đã sinh nhi tử làm mẹ, vậy làm trượng phu sẽ cảm thấy mình hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, dù sao cũng đã có con trai trưởng đúng không? Vậy có thể cố gắng sinh thêm thứ tử, cũng không ai nói cái gì. Cho nên ngoại thất thiếp thị ai cũng có, đáng thương vợ cả, cho rằng sinh nhi tử thì địa vị ổn định, kỳ thật đây mới là khởi đầu bi kịch. Vì vậy, phụ nữ, phải đối xử tốt với chính mình.”
Cố Vân Đông tỏ vẻ, ngươi nói có vẻ rất có đạo lý.
"Ta ý à, chính là bởi vì quá hiểu rõ nỗi khổ của nữ nhân chúng ta, cho nên vắt hết óc mưu cầu phúc lợi cho nữ nhân. Viên thuốc trong bình thuốc này chính là bí kíp tổ truyền của nhà chúng ta. Chuyên dùng để điều hòa thân thể cho nữ nhân, ăn một viên khí huyết sẽ lưu thông, sắc mặt hồng nhuận mềm mại ướt át, nam nhân lại thích như vậy."
Tầm mắt Cố Vân Đông dừng ở cái bình sứ kia: "Có thể cho ta xem một chút được không?”
"Đương nhiên." Ánh mắt phụ nhân kia sáng lên, vội vàng mở nút chai sứ ra, lập tức lấy ra một cái khăn tay trắng như tuyết đặt ở trên bàn, đổ ra một viên thuốc.
Cố Vân Đông đến gần ngửi ngửi, mùi thuốc ngược lại rất nặng, chỉ là màu sắc nhìn dọa người, cũng không biết là dùng dược liệu gì làm nên, lại có màu xanh lá cây, làm cho người ta nhìn không dám ăn.
"Phu nhân, ngài có muốn mua một viên không?"
Cố Vân Đông vẻ mặt khó xử: "Viên thuốc này, cũng không thể tùy tiện ăn. "
Người phụ nữ kia khoát tay áo: "Ngươi còn không tin chứ gì? Vậy ta sẽ thử cho ngươi xem.”
Nói xong, bà ta cầm lấy một viên nhét vào trong miệng mình, cũng không cần uống nước, trực tiếp nuốt xuống.
Cố Vân Đông thật sự có chút kinh hãi, thật sự dám ăn nha.
Người phụ nữ kia vẻ mặt đắc ý: "Thế nào? Ta không nói dối ngươi, phải không? Ta nói cho ngươi biết, mặc dù ta bốn lăm tuổi rồi. Nhưng bởi vì thường xuyên uống thuốc này, cho nên nhìn cũng mới hơn ba mươi tuổi mà thôi.”
Cố Vân Đông cẩn thận quan sát bà ta, nhìn đúng là trẻ hơn một chút, nhưng cũng không đến mức hơn ba mươi tuổi chứ?
Nhìn giống như là bốn mươi tuổi, mà bởi vì ăn mặc nên có chút trẻ trung.
"Phu nhân, có muốn mua một chai không?" Người phụ nữ kia đẩy bình thuốc tới trước mặt cô: "Bình này cũng không đắt, năm mươi lượng bạc, cũng đủ để ngươi dùng một tháng rồi. Ta cam đoan, một tháng sau, ngươi khẳng định sắc mặt hồng nhuận làm cho phu quân ngươi nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Năm mươi lượng, không phải quá đắt sao?"
“Nhìn phu nhân nói kìa, vừa nhìn đã biết ngươi chính là quý nhân, trong tay không thiếu tiền. Đây chính là bí kíp độc quyền, bên ngoài không mua được. Hơn nữa rất an toàn, vừa rồi ngươi cũng tận mắt nhìn thấy ta ăn vào, hơn nữa ngươi xem cửa hàng này, có cháu gái ta bảo lãnh.”
Cố Vân Đông nhíu mày, phụ nhân này không chỉ lấy danh nghĩa Đoàn Uyển, còn có Tân Minh Các đấy.
Viên thuốc này, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Cố Vân Đông cảm thấy cần phải mang về cho Thiệu Thanh Viễn xem một chút, nhưng cô cũng không định trở thành người coi tiền như rác.
Cho nên cô cầm bình thuốc quan sát một lát, thừa dịp phụ nhân kia không chú ý, cầm một viên bỏ vào trong không gian.
Ngay khi cô chuẩn bị cự tuyệt, nữ tiểu nhị bên kia rốt cuộc nhịn không được, vội vàng đi tới, đặt thêm hai khối kẹo lên bàn, nói với Cố Vân Đông: "Phu nhân, đây là cửa hàng đưa, bánh kẹo này hương vị không tệ, ngài nếm thử không?”
Trong lúc nói chuyện, khuỷu tay của nàng di chuyển về phía bình thuốc kia, mắt thấy sắp 'không cẩn thận' đẩy bình thuốc kia xuống đất, người phụ nữ kia lại sáng mắt nhanh tay, một tay cầm bình thuốc lên tay, trừng mắt nhìn cô nương kia một cái: "Ngươi chú ý một chút, thuốc này nếu rơi xuống đất, ngươi phải bồi thường, năm mươi lượng bạc, ngươi bồi thường được sao?”
Nữ tiểu nhị mím môi, lại có chút lo lắng nháy mắt với Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông cười nói với phụ nhân kia: "Thật xin lỗi, viên thuốc này ta không mua, ta cùng phu quân tình cảm thâm hậu, không cần dùng đến.”
“Ôi, ta nói sao người lại nghe không lọt vậy? Đừng nhìn hắn hiện tại đối tốt với ngươi, chờ qua một thời gian, nói không chừng liền..."
"Bà đang châm ngòi cho quan hệ vợ chồng chúng ta sao?" Sắc mặt Cố Vân Đông trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, khí thế trên người khẽ biến, ngay cả động tác của Trì Trì trong lòng cô muốn đưa tay với ly sữa trên bàn cũng ngừng lại.
Người phụ nữ kia kinh hãi, bà ta cũng là người thức thời, biết nói tiếp Cố Vân Đông mất hứng.
Lúc này cười khoát khoát tay: "Đúng, ta nói sai, vừa nhìn phu nhân đã biết gia đình hòa thuận, là ta lo lắng nhiều."
Bà ta không đề cập đến chuyện bán thuốc trong tay nữa, nữ tiểu nhị hơi thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết sau một khắc, người phụ nữ kia lại thần bí mở miệng: "Phu nhân, loại thuốc này ngươi không cần, ta nơi này còn có một loại thuốc, ngươi có muốn thử xem không?
Nói xong, bà ta lại lấy ra một bình sứ từ một tay áo khác."
“Viên thuốc này, tên là Sinh Tử Hoàn. Nói rõ ràng một chút, chính là ăn vào có thể sinh nhi tử. Tất nhiên, ta biết phu nhân đã có con trai, có thể không cần thiết. Nhưng nhi tử mà, càng nhiều càng tốt, ngươi cùng phu quân tình cảm tốt, khẳng định cũng muốn vì hắn mà khai chi tán diệp không phải sao? Tất nhiên, ngay cả khi ngươi không muốn, ngươi mua nó, có thể cho tỷ muội và bạn bè, phải không?”
Cố Vân Đông thật sự phục phụ nhân này, đến mức này còn không hết hy vọng sao?
Cô ngước mắt lên, nhìn về phía cô nương kia, hỏi: "Tân Minh Các xử lý chuyện khách nhân bị người ngoài quấy rầy như thế nào?”