Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1296 - Chương 1296. Hai Người Này Có Tiền Đồ

Chương 1296. Hai người này có tiền đồ Chương 1296. Hai người này có tiền đồ

Chương 1296: Hai người này có tiền đồ

Cố Vân Đông cũng lờ mờ đoán được cô nương ở trước sảnh đang nói đến chuyện Đoàn Uyển sẽ đến đây vào ngày mai.

Cô nương này là một người thông minh, nói không chừng tương lai sẽ phát triển.

Cố Vân Đông ăn gần hết thức ăn ở trên bàn, mới ôm Trì Trì đứng dậy, lấy con hổ bông trong tay thằng bé đặt lên trên quầy, nói với cô nương kia: “Chúng ta đi trước, ngày mai sẽ quay lại.”

Cô nói xong, cô nương ở trước sảnh nhìn nhìn ánh mắt của cô, suýt chút nữa cho rằng tâm tư nhỏ của mình bị bại lộ, vội vàng gật đầu cười nói: “Phu nhân đi thong thả.”

Cố Vân Đông ra khỏi Tân Minh Các mới phát hiện Thiệu Thanh Viễn cũng đến đây.

Cô đi qua, nhét đứa con trai ngày càng nặng vào trong ngực hắn, hỏi: “Sao chàng về sớm vậy?”

Cô nương đứng trước sảnh kinh ngạc nhìn một đôi bích nhân đi ngang qua cổng lớn. Nhìn hai người họ nói nói cười cười, bộ dạng ân ái hòa thuận, rõ ràng gia đình người ta rất vui vẻ hạnh phúc, quả nhiên suy nghĩ của Vạn Thị thật xấu xa.

Thiệu Thanh Viễn lắc lư con trai trong ngực, trả lời: “Ta đi dạo quanh y quán Huệ Dân một vòng, và dặn dò bọn họ mấy câu thôi, không tốn nhiều thời gian. Nhưng ta gặp được hai tiểu tử kia.”

Cố Vân Đông ngẩn ra, nhướng mày cười nói: “Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử? Bọn chúng thật sự đến y quán Huệ Dân hỗ trợ, giống như những gì chàng đoán à?”

“Phải, nhưng bọn chúng thật lòng muốn đến, không sử dụng danh nghĩa của chúng ta. Ta nghe chưởng quầy nói, hôm qua hai đứa nó bán được hai túi dược liệu. Dược liệu kia khá tốt, tuy rằng giá cả không cao, nhưng bọn chúng vẫn kiếm lời được chút bạc.”

Hai người bọn chúng cũng là người thông minh, còn cố tình nói mình hiểu chút y thuật.

Nhất là khi thấy một vài người bệnh tình trạng không ổn lắm, mà đại phu trong y quán lại không rảnh tay, thế là hai người bọn chúng thể hiện nghề ngay trước mặt chưởng quầy.

Những lần chẩn bệnh, vốn là để người ngoài nghề xem náo nhiệt, còn người trong nghề xem tay nghề.

Chưởng quầy và đại phu trong y quán liếc mắt một cái là nhận ra tay nghề của bọn chúng khá thuần thục, hơn nữa thủ pháp còn cực kỳ chuẩn xác và độc đáo, không có nửa điểm sợ hãi.

Chưởng quầy hỏi thêm hai câu, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử trực tiếp lấy hộ tịch của mình ra, trình bày tình cảnh khó khăn và mục đích của mình. Dù sao thì y quán cũng không thể tùy tiện thu nhận người, ngộ nhỡ đối phương đến để lừa bịp thì sao?

Cuối cùng, hai người chứng minh được bản thân, thành công được ở lại y quán hỗ trợ, hơn nữa còn kiếm được chiếc giường ở lại hai đêm.

Cố Vân Đông nghe xong, không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Không tồi, hai người này có tiền đồ đấy.”

Thiệu Thanh Viễn híp mắt gật đầu một cái: “Xem ra lúc trước ta nghĩ sai rồi, kỳ thật cũng nên dẫn bọn hắn đi học hỏi kinh nghiệm, Cao Tử mười hai tuổi rồi, nên rèn luyện một phen.”

Vừa nói, hắn vừa nhìn con trai trong lồng ngực đang nắm lấy áo mình đùa nghịch.

Trì Trì chớp chớp mắt, đối mặt với ánh mắt trầm tư của hắn. Thằng bé chợt cảm thấy lạnh sống lưng, như nhận thấy biểu tình cha mình có gì đó không thích hợp, nó vội vàng buông lỏng tay ra, nhìn hắn gọi: “Cha, cha.”

“Gọi cha cũng vô dụng thôi, đợi con lớn thêm một chút, cũng nên học cách tự lo liệu đi.” Thiệu Thanh Viễn đưa ra kết luận.

Cố Vân Đông: “……” Con trai đáng thương quá, cô thật đồng cảm với thằng bé.

Sau khi hả hê trong lòng khi thấy con trai găp họa, cuối cùng cô mới kể lại chuyện ở Tân Minh Các: “…… Quả nhiên nữ nhân gả cho người ta rồi sẽ không thể tùy tâm sở dục mà. Hồi trước khi còn ở Đoàn gia, Đoàn Uyển vô cùng thẳng tình, chẳng nể nang bất cứ ai, thế mà bây giờ chỉ mình Vạn thị cũng dám tác oai tác quái ở địa bàn của nàng, nhưng nàng lại không thể động thủ xử lý bà ta.”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Đậu Phụ Khang biết chuyện này không?”

“Thiếp cũng không rõ lắm, ngày mai Đoàn Uyển sẽ đến Tân Minh Các, để thiếp hỏi trước đã.” Ban đầu cô muốn đến thẳng Đậu gia, chỉ là như vậy sẽ làm Đoàn Uyển sau này ở Đậu gia càng thêm xấu hổ.

Cô và Đoàn Uyển là bằng hữu, lại là đối tác, không cần chỉ vì một việc nhỏ mà làm ầm ĩ hết cả lên.

Cô suy nghĩ một lúc, vẫn nên gặp riêng Đoàn Uyển trước thì hơn.

Thiệu Thanh Viễn cũng tán đồng suy nghĩ này.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới Liễu phủ, hôm nay Cố Đại Phượng và Biển Nguyên Trí cũng đi ra ngoài đi dạo một vòng, mua một ít đồ, lúc này hai mẹ con cũng đã về nhà nghỉ ngơi.

Tiết Vinh và Đồng Thủy Đào ra ngoài thành, địa điểm khá xa, bọn họ có nhiều chuyện phải làm nên vẫn chưa về.

Cố Vân Đông cho con trai ăn cơm trưa xong, sau đó lấy viên thuốc trong bình thuốc của Vạn thị ra, đưa cho Thiệu Thanh Viễn, hỏi: “Chàng nhìn thử xem viên thuốc này có vấn đề gì không. Thiếp thấy Vạn thị không nói hai lời đã nhét vào miệng rồi, nên chắc là không có độc, nhưng không biết công dụng của nó là gì.”

Thiệu Thanh Viễn nhận lấy viên thuốc, đưa lên chóp mũi ngửi.

Sau đó hắn lấy một con dao nhỏ, cạo ra một ít để xác định.

Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng lại, lấy khăn lau tay, nói: “Viên thuốc này có đủ các loại dược liệu ở bên trong, uống vào không có hại nhưng cũng chẳng có công dụng gì cả. Cái gì mà có thể duy trì nhan sắc, giúp mặt mày rạng rỡ, toàn là mấy lời nói vô căn cứ, nói đến cùng cũng vô thưởng vô phạt.”

Đây cũng là thuốc bổ, nhưng hiệu quả cực kỳ bé nhỏ.

Những người tin rồi mua mấy thứ này cũng chỉ mang tâm lý an ủi, hoặc là có tác dụng tâm lý tự cảm thấy bản thân trẻ ra mà thôi.

Có điều công dụng của viên thuốc này thật sự rất kém, có lẽ có là có một ít dược liệu đầu thừa đuôi thẹo, dù sao cũng không đáng giá tiền.

Ước chừng còn chẳng đáng nửa đồng bạc, Vạn thị kia dám thét giá đến tận năm mươi lượng, thật đúng là công phu sư tử ngoạm, một vốn bốn lời.

Chẳng trách bà ta lại chạy tới Tân Minh Các tìm khách, người bình thường làm sao mua nổi thuốc bổ đắt tiền như vậy?

Nhưng, theo như suy đoán của Thiệu Thanh Viễn thì Vạn thị bán được nhiều thuốc có con trai nhất.

Khách hàng của Tân Minh Các đều là những phu nhân tiểu thư không phú thì cũng quý, bọn họ cũng có kiến thức sẽ không tùy tiện uống mấy loại thuốc giống vậy. Nhưng mấy loại thuốc giúp có con trai như thế này lại rất khó nói, người có chút thân phận địa vị đang sốt ruột muốn có con, lại có thêm Đậu gia và Đoàn gia đảm bảo, khó tránh khỏi sẽ tin tưởng vài phần. Cộng thêm Vạn thị không chút chần chờ lấy bản thân ra thử thuốc, trong tay bọn họ không thiếu chút tiền ấy, rất có khả năng sẽ thật sự mua một hai lọ.

Cố Vân Đông nghe vậy, khẽ nhíu chặt mày. Những phu nhân đó uống thuốc giúp có con trai, sau này mà phát hiện thuốc không có công hiệu gì nhất định sẽ rất tức giận. Vạn thị này lại cố tình mượn danh nghĩa thân thích của chủ nhân Tân Minh Các, những phu nhân kia chắc chắn sẽ đổ toàn bộ lỗi lên đầu Tân Minh Các, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tân Minh Các.

Vạn thị còn tự cho là mình thông minh đặc biệt đi tìm những vị khách lạ mặt đến từ nơi khác, nhưng cố tình Cố Vân Đông lại có dự định mở rộng Tân Minh Các ra khắp toàn bộ triều Đại Tấn.

Đừng để đến lúc đó cửa hàng của cô còn chưa mở mà danh tiếng đã thối hoắc.

Không được, phải giải quyết triệt để chuyện này.

Không chỉ có Tân Minh Các ở phủ Vạn Khánh, mà ngay cả ở hai nơi là phủ Tuyên Hòa và Kinh Thành đều phải gióng chuông cảnh bảo mới được.

Cố Vân Đông giao Trì Trì giao cho Thiệu Thanh Viễn, để hắn ôm thằng bé ra hậu viện cho tiêu cơm, còn mình thì vào thư phòng viết thư. Cô thuật lại hết chuyện đã xảy ra ở bên này rồi gửi cho Cát thị và Nhiếp Song, để hai người họ chú ý, ngàn vạn lần đừng phạm phải sai lầm tương tự ở kinh thành.

Bình Luận (0)
Comment