Chương 1297: Nương tử Vu Kính
Cố Vân Đông viết xong, lập tức dán phong thư lại mang ra ngoài giao cho Thiệu Toàn, bảo hắn gửi đến Kinh Thành.
Thiệu Toàn cầm phong thư vội vàng đi ra Liễu phủ. Cố Vân Đông đứng ở trước sân một hồi lâu, sau đó thở dài một hơi, xoay người quay về tìm Trì Trì nghỉ trưa.
Đúng lúc này, ngoài cổng lớn đột ngột truyền đến tiếng cãi cọ ồn ào.
Cố Vân Đông lập tức đứng dậy đi ra ngoài, thấy người gác cổng đang chặn mấy người ngoài cổng, nhíu mày nói: “Nơi này không phải chỗ các ngươi có thể tùy tiện vào, nhà chúng ta cũng không có đại phu. Bây giờ các ngươi nhanh chóng đưa người bệnh đến y quán mới là quan trọng nhất, đừng có trì hoãn ở đây nữa.”
Không ít hàng xóm láng giếng trong hẻm Cẩm Tú ngó đầu ra ngoài xem náo nhiệt, chỉ vào cửa Liễu phủ thầm thì bán tán.
Cố Vân Đông đến gần, mới phát hiện Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đang đứng ngoài cửa.
Cao Tử là người đầu tiên nhìn thấy cô, mặt mày hớn hởm, vội vàng nói: “Sư nương, là sư nương chúng ta, sư phụ đâu ạ? Sư phụ có ở đây không ạ?”
“Chàng đang ở nhà, các ngươi đây là……”
“Có vị tẩu tử bị ngựa làm hoảng sợ, nàng ấy đang có thai, y thuật của con và đại sư huynh không tốt, nên, nên bọn con đưa nàng ấy tới tìm sư phụ.”
Nói xong, Cao Tử tránh người sang một bên, lộ ra người ở phía sau.
Trong tay Trịnh Tuyền Thủy cầm một cái cáng, hắn giữ ở phía trước, còn có một người đang giữ phía sau, một phu nhân bụng to được nâng nằm trên cáng.
Cố Vân Đông đang định nói chuyện, thì thấy người phía sau ngẩng đầu lên.
Đây không phải……
“Vân Đông muội tử?” Người nọ vui sướng nhìn về phía cô.
“Vu đại ca!!” Người này thế mà lại là Vu Kính.
Cô đang định bụng buổi chiều sẽ đến Vu gia thăm mấy người bọn họ, không ngờ lại gặp mặt ở đây.
Cố Vân Đông vội vàng để bọn họ nâng người vào, ngay sau đó quay sang phân phó người gác cổng đi gọi Thiệu Thanh Viễn đến cứu người.
“Nhanh, nâng người vào trước đi.”
Tình hình phụ nhân này nhìn không ổn lắm, dưới cáng có máu nhỏ xuống, nàng ấy đau đến toát đầy mồ hôi trên trán, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.
Trịnh Tuyền Thủy và Vu Kính nhanh chóng nâng cáng vào bên trong, Thiệu Thanh Viễn cũng ra tới.
Hắn thấy vậy thì nhíu mày, lập tức sai người chuyển thai phụ đến chỗ có ánh sáng tốt hơn trong phòng cho khách, ngay sau đó hắn lấy túi châm cứu ra bắt đầu chẩn trị.
Vu Kính nắm chặt tay phụ nhân kia, giọng nói run rẩy: “Nương tử, nàng cố gắng một chút, có Vân Đông muội tử ở đây, nàng chắc chắn sẽ không có việc gì. Nàng có nhớ trước kia ta từng nói với nàng, chủ nhân chân chính của cửa hàng chúng ta chính là Vân Đông muội tử không. Không phải nàng nói muốn gặp mặt nữ tử lợi hại như muội ấy một lần sao? Bây giờ muội ấy đang ở đây. Muội ấy rất có bản lĩnh, phu quân của muội ấy có y thuật rất cao minh, nàng sẽ ổn thôi, cố lên, vì ta, vì con của chúng ta, đừng từ bỏ.”
Cố Vân Đông nghe vậy mới biết người phụ nhân này chính là người vợ mới thành thân hơn một năm của Vu Kính, không ngờ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt lại là trong hoàn cảnh thế này.
Vợ của Vu Kính họ Khuyết, dáng người Khuyết thị tương đối nhỏ nhắn, lúc này sắc mặt nàng ấy trắng bệch, ánh mắt có chút tan rã.
Nghe Vu Kính nói xong, tròng mắt nàng từ từ chuyển động, nhìn về phía Cố Vân Đông, bắt đầu thở một cách khó khăn: “Ngươi, chính là……”
“Phải là ta, tẩu tử đừng vội, cũng đừng căng thẳng, chúng ta đều đang ở đây, chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực cứu ngươi.”
Khuyết thị mím mím môi, giọng nói nhỏ đến gần như không thể nghe không thấy: “Cứu, cứu hài tử, xin ngươi……”
Nàng đã mang thai được tám tháng, hiện giờ có câu bảy sống tám chết, sinh non tám tháng còn nguy hiểm hơn bảy tháng nhiều.
Khuyết thị cảm thấy bản thân không còn lựa chọn nào khác.
Cố Vân Đông đang định trấn an nàng hai câu, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của Vu Kính.
“Nói vớ vẩn gì thế, nàng và hài tử đều sẽ không sao cả.”
Khuyết thị yếu dần, nàng cảm giác hài tử trong bụng đang ngày càng xa mình. Không biết có nghe thấy Vu Kính nói không, chỉ thấy nàng nước mắt giàn giụa thều thào nói: “Cứu hài tử, cầu xin các ngươi, xin…… Cứu hài tử……”
Nàng khẽ lẩm bẩm, Thiệu Thanh Viễn lại nhíu mày đi tới, vừa châm cứu cho nàng ấy vừa trầm giọng nói: “Ngươi muốn ta cứu hài tử, nhưng ngươi cũng phải tự mình cố gắng mới được. Nếu không một khi ngươi xảy ra chuyện, thai nhi cũng sẽ chết ở trong bụng. Bây giờ ta sẽ châm cứu giúp ngươi trợ sản, ngươi hít thở theo ta, sinh hài tử ra trước đã. Tỉnh táo một chút, hài tử ngươi đang rất nguy hiểm.”
Khuyết thị trợn tròn mắt, đột nhiên tỉnh táo lại hai phần, vội vàng thở gấp một hơi: “Được…… Được……”
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới nói với Cố Vân Đông: “Nàng sai hai vợ chồng người gác cổng đi tìm hai bà đỡ ở gần đây đến, bảo Thiệu Văn chuẩn bị mấy thau nước ấm và nhân sâm. Nàng vào phòng lấy giúp ta bình thuốc màu đỏ sậm lại đây.”
“Được.” Nói là vào phòng, thực chất bình thuốc kia được cất trong không gian của Cố Vân Đông.
Cô vừa ra ngoài một lát chẳng mấy chốc đã cầm bình thuốc vội vàng trở lại, Thiệu Thanh Viễn cầm một viên thuốc trực tiếp nhét vào miệng Khuyết thị.
Vu Kính vô cùng căng thẳng, vội vã hỏi: “Còn ta, ta cần phải làm cái gì?”
“Ngươi nói chuyện với nàng đi, giữ tay của nàng đừng để nàng chạm vào kim châm của ta. Bây giờ ta phải cầm máu cho nàng trước đã.” Nếu không kịp sinh đứa bé ra, sợ là nàng ấy sẽ bị xuất huyết quá nhiều, không giữ nổi mạng.
Vu Kính cuống quýt gật đầu, hai tay mướt mải mồ hôi, hô hấp dồn dập, chỉ có thể dùng sức nắm chặt lấy tay Khuyết thị nói chuyện với nàng.
Hắn nói năng lộn xộn, thực ra hắn cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, chỉ biết rằng bản thân không thể dừng lại.
Hắn muốn giữ Khuyết thị tỉnh táo, muốn để cho nàng biết rằng hắn vẫn luôn ở bên cạnh nàng.
Thiệu Thanh Viễn gọi Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử: “Hai người các ngươi đứng bên cạnh lau mồ hôi, hỗ trợ ta.”
“Dạ, sư phụ.”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử nghiêm túc, có chút căng thẳng, hít sâu một hơi sau đứng ở bên cạnh Thiệu Thanh Viễn.
Máu nhanh chóng ngừng lại, nhưng tiếng kêu của Khuyết thị ngày càng yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, móng tay đâm sâu vào mu bàn tay của Vu Kính, nơi hai bàn tay giao nhau toàn là máu.
Thiệu Thanh Viễn khẽ nhíu mày, lại kêu Cố Vân Đông đút cho nàng một viên thuốc.
Cũng may là bà đỡ tới rất nhanh, Thiệu Thanh Viễn lách người sang một bên, để bà đỡ đến đỡ đẻ cho đứa bé trước.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử không tiện tiếp tục ở lại trong phòng, bọn họ lập tức đi ra ngoài.
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở đầu giường để phòng ngừa xảy ra tình huống bất ngờ, ngón tay đặt trên cổ tay Khuyết thị bắt mạch cho nàng.
May mắn là sau khi cầm máu, hơi thở của nàng không còn mong manh như trước, bây giờ đã dần vững vàng hơn.
Hai bà đỡ đều là người có kinh nghiệm phong phú, Cố Vân Đông cho đủ bạc, hơn nữa còn có đại phu là Thiệu Thanh Viễn tọa trấn, nên hai người họ không còn quá căng thẳng như trước, mà dốc sức giúp Khuyết thị sinh con.
Chỉ là đứa nhỏ trong bụng Khuyết thị đã khá đủ tháng, cũng không dễ dàng ra ngoài như vậy.
Bởi vì giữa chừng Khuyết thị liên tục mất sức, rất nhiều lần đều nằm ở ranh giới sinh tử.
Cũng may là vì Cố Vân Đông sinh con trước đó nên Thiệu Thành đã dành ra mấy tháng nghiên cứu kiến thức thai sản, nếu không gặp phải tình huống như vậy cũng không tránh khỏi bó tay bó chân không có biện pháp giải quyết.
Có hắn ở đây, lúc bầu trở trở nên xám xịt, cuối cùng hài tử cũng lộ đầu ra.