Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1298 - Chương 1298. Người Nhà Họ Vu Tới

Chương 1298. Người nhà họ Vu tới Chương 1298. Người nhà họ Vu tới

Chương 1298: Người nhà họ Vu tới

Hai bà đỡ bận rộn suốt một buổi chiều, suýt chút nữa thì kiệt sức, giờ phút này nhìn thấy đứa bé, bọn họ lập tức vui mừng kêu lên: “Phu nhân dùng sức, cố lên, hài tử sắp ra rồi, rất nhanh sẽ ổn thôi. Nào, hít một hơi thật sâu theo ta.”

Ánh mắt Khuyết thị tan rã mấy lần, đều bị Thiệu Thanh Viễn dùng châm và dược kéo trở về.

Nàng suýt chút nữa thì không thể kiên trì nổi nữa, bây giờ nghe thấy đứa bé đã chui ra thì lập tức mở to hai mắt, dường như lấy lại được toàn bộ sức lực, tiếp tục cắn răng dùng sức.

Sắc mặt Vu Kính cũng trắng bệch, cả người cứng đờ, lúc này cũng không ngừng hít vào thở ra, toàn thân căng thẳng đến mức dường như cũng sắp ngã quỵ theo.

“Sinh rồi, sinh rồi.” Hai bà đỡ vui mừng reo lên.

Nháy mắt, một thân hình nhỏ bằng lòng bàn tay được bà đỡ bế ra ngoài.

Thiệu Thanh Viễn nhanh tay châm kim vào mấy huyệt đạo trên người Khuyết thị, đến khi chắc chắn tình trạng của nàng ấy đã ổn định rồi hắn mới thả lỏng tay.

Chỉ là ngay sau đó, bà đỡ đột nhiên biến sắc, trong đó một người đi tới, căng thẳng nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại phu……”

Thiệu Thanh Viễn đứng dậy, cau mày đi đến, sau khi liếc nhìn đứa bé, thì vội vàng vươn tay ra ẵm.

May mắn thay, sau khi Khuyết thị sinh con xong thì nàng không chống đỡ nổi nữa, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Nhưng trái lại Vu Kính đã nghe được tiếng động ngẩng đầu nhìn qua phía bên này, chỉ là Thiệu Thanh Viễn đã nhanh chóng bế đứa bé đi ra phía sau bức bình phong.

Vu Kính muốn lên tiếng nói chuyện, nhưng hắn phát hiện cổ họng mình khô không khốc, không phát ra được bất cứ thanh âm nào.

Cố Vân Đông biết tình hình của đứa bé có lẽ không quá lạc quan, trẻ con sinh non vốn đã rất nguy hiểm, lại còn được Khuyết thị sinh ra dưới tình huống nguy hiểm như thế, đương nhiên sẽ không có khả năng không có việc gì.

Vu Kính dường như nghĩ tới cái gì đó, hắn đột nhiên đứng bật dậy.

Nhưng hắn đứng dậy quá nhanh, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, lập tức ngã về phía trước.

Cố Vân Đông nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy tay hắn: “Vu đại ca, huynh không sao chứ?”

Vu Kính day day thái dương, hốc mắt đỏ lên: “Không, không có việc gì…… Đứa bé……”

Cố Vân Đông cũng không biết rõ tình trạng của đứa bé, chỉ có thể nói: “Phu quân ta nhất định sẽ dốc toàn lực cứu hài tử, huynh yên tâm, chàng ấy tương đối hiểu rõ các triệu chứng và cách chữa trị cho trẻ con.”

Bởi vì lúc cô sinh con, mà Thiệu Thanh Viễn lại không yên tâm, cho nên khoảng thời gian cô mang thai, hắn dường như dồn toàn bộ tầm trí vào việc nghiên cứu kiến thức về phương diện bà mẹ và trẻ em, đồng thời còn chuẩn bị cho đủ các loại tình huống có khả năng sẽ phát sinh.

Vu Kính rốt cuộc nhịn không được được nữa, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Ta……” Hắn muốn cầu xin Thiệu Thanh Viễn cứu lấy đứa bé, nhưng lại sợ tình hình đứa bé nghiêm trọng, sợ mình làm khó người ta.

Vợ hắn đã không có việc gì, vốn là nhờ vào Thiệu Thanh Viễn.

Hiện giờ, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại, cầu xin trời cao phù hộ cho vợ con được bình an.

Vu Kính lại ngồi sụp xuống, tiếp tục nắm chặt tay vợ mình, lặng lẽ bật khóc.

Cố Vân Đông nhất thời không biết phải an ủi hắn thế nào, đành phải nói với hai bà đỡ mấy câu: “Phiền các người sửa sang lại cho tẩu tử ta một chút.”

“Ai ôi.” Hai cái bà đỡ lên tiếng, lưu loát thay chăn nệm.

Đợi bên này thu dọn xong xuôi, Cố Vân Đông mới để hai người Trịnh Tuyền Thủy đi vào.

Để đề phòng, cô còn nói bọn họ bắt mạch cho Khuyết thị lần nữa, xác định tuy người yếu ớt, nhưng cũng không nguy hiểm gì đến tính mạng, cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cũng vào ngay lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Thiệu Toàn: “Phu nhân, lão gia Vu gia và lão thái gia tới rồi.”

Cố Vân Đông nhìn thoáng qua Vu Kính, bây giờ hắn đang mất hết tinh thần, nên không để ý đến tiếng nói ở bên ngoài.

Cố Vân Đông thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng không gọi hắn nữa, tự mình đi ra cửa.

Ông Vu và Vu Dương Hồng vội vã vào cửa, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Cố Vân Đông, hai mắt bọn họ tức khắc sáng ngời, vội vàng chạy tới hỏi: “Vân Đông, là ngươi à? Vu Kính đâu? Vợ con hắn thế nào rồi?”

Cha con Vu gia là do Cố Vân Đông sai người gọi tới, lúc ấy bọn họ chỉ lo cứu người mà quên mất điểm này.

Sau đó thấy tình trạng của Khuyết thị dần ổn định, cô mới nhớ ra rồi vội vàng nói Thiệu Toàn đi đưa người đến đây.

Dù sao bây giờ trời cũng đã tối đen, cô sợ hai người Vu đại gia không đợi được người trở về sẽ lo lắng.

Cố Vân Đông kéo hai người họ đến nhà chính ngồi, sau đó mới thuật lại tình huống một lần, cuối cùng nói: “…… Tẩu tử ngủ thiếp đi rồi, cũng may thân thể nàng ấy không sao. Vu đại ca trải qua chuyện như vậy bây giờ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, bây giờ vẫn đang ở trong phòng chăm sóc tẩu tử, về phần đứa bé……”

Cô thoáng dừng một chút, mới nhẹ nhàng nói: “Phu quân cháu vẫn đang cấp cứu, tình huống cụ thể thế nào, cháu cũng không rõ lắm.”

Ông Vu và Vu Dương Hồng vô cùng lo lắng, nghe thấy Khuyết thị không sao thì bọn họ cũng thoáng yên tâm, nhưng cháu trai mới sinh ra lại không biết có thể giữ được tính mạng hay không.

Lúc này hai người bọn họ không giúp được gì, chỉ có thể ở thầm cầu nguyện trong lòng.

Cố Vân Đông nghe Thiệu Toàn nói hai người họ chưa ăn cơm chiều, thì vội vàng phân phó người làm chuẩn bị đồ ăn, khuyên nhủ bọn họ ăn một chút.

Tình huống bên phía Thiệu Thanh Viễn có vẻ không tốt lắm, một lúc lâu rồi mà vẫn chưa thấy có động tĩnh gì.

Ánh nến thiêu đốt, khiến cả căn phòng được thắp sáng trưng.

Mãi cho đến giờ Hợi, trong phòng đột nhiên ‘oa’ một tiếng, vang lên một tiếng khóc yếu ớt, tâm trạng Cố Vân Đông vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng buông lỏng.

Cô thở ra một hơi, thấy Thiệu Thanh Viễn mệt mỏi bước ra khỏi căn phòng, cô vội vàng bước đến.

“Chàng thế nào rồi? Có ổn không?”

Cố Vân Đông bưng nước trà trực tiếp đút cho hắn, Thiệu Thanh Viễn đỡ lấy tay cô uống hai ngụm lớn, sau đó mới quay sang nói với cha con Vu đại gia và Vu Kính vừa mới đi ra ngoài: “Đứa bé không sao, nhưng bây giờ cơ thể vẫn còn hơi yếu, hơn nữa bởi vì sinh non nên vẫn phải điều dưỡng cho tốt. Ta sẽ viết cho các người những điểm cần chú ý, các ngươi chiếu theo đó mà làm là được.”

“Cảm ơn, cảm ơn, Thanh Viễn, thật sự cảm ơn ngươi. Vân Đông, vợ chồng hai người chính là ân nhân của cả nhà chúng ta.” Vu đại gia thả lỏng, sau đó ông vui mừng khôn siết, hai mắt rưng rưng túm lấy tay Vu Dương Hồng định quỳ xuống.

Cố Vân Đông khiếp sợ, vội vàng đỡ lấy hắn: “Ông nội Vu người làm gì vậy? Giữa chúng ta không cần phải khách khí như vậy. Không phải có câu gieo nhân tốt sẽ nhận được quả ngọt sao. Lúc trước khi chúng ta phải đi lánh nạn, nếu không phải có các người tốt bụng nhắc nhở, ta sẽ không kịp thời tránh thoát cuộc hỗn loạn đó, nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn. Nếu bây giờ quỳ xuống trước mặt chúng ta, sẽ làm chúng ta tổn thọ mất.”

Ông Vu không nói lên lời, tuy nói gieo nhân tốt sẽ nhận được quả ngọt.

Nhưng cái ân huệ nhỏ này so với những gì Vân Đông làm cho ông, thì đã sớm không thể sánh nổi rồi.

Ông chỉ có thể lau lau nước mắt, tiếp tục nói lời cảm tạ.

Lúc này sắc trời đã tối, mặc kệ là Khuyết thị hay là hài tử đều không thể rời khỏi Liễu phủ, Thiệu Thanh Viễn sai người đi thu dọn một căn phòng khác cho người nhà họ Vu ở.

Hắn cũng mệt mỏi cả một ngày, có chuyện gì chờ ngày mai lại nói, sau đó hắn kéo Cố Vân Đông về phòng mình.

Cố Vân Đông đến xem Trì Trì, Cố Đại Phượng vừa khâu vá vừa trông chừng Trì Trì đã đang ngủ say.

Bình Luận (0)
Comment