Chương 1299: Nguyên nhân Khuyết thị bị hoảng sợ
Nghe được tiếng động, Cố Đại Phượng ngẩng đầu lên: “Không có việc gì chứ?”
“Không sao rồi. Đại cô mau đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có cháu rồi.” Cố Đại Phượng cũng hơi mệt, bình thường bà ngủ khá sớm, bây giờ đã qua giờ ngủ của bà.
Thu dọn đồ đạc xong, Cố Đại Phượng lập tức quay về phòng của mình.
Cố Vân Đông thu dọn một phen, chỉ là đến lúc nằm xuống thì đã tới rồi giờ Tý.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, ngủ một giấc ngủ quên mất.
Hôm sau cô bị chân thối của Trì Trì đá tỉnh, cô còn đang mơ mơ màng màng chưa kịp phục hồi lại tinh thần. Nhìn sang, ngoại trừ con trai, Thiệu Thanh Viễn đã không ở phòng.
Cô đứng dậy, bế Trì Trì lên, tiểu gia hỏa cười khanh khách: “Mẹ.”
“Còn cười à, lần sau không được lấy chân đá mẹ, bằng không sẽ đánh cái mông nhỏ của con.”
“Đánh.” Trì Trì ưỡn bộ ngực nhỏ của mình.
Cố Vân Đông: “……” Con đang khiêu khích mẹ đúng không?
Cô vỗ vỗ hắn một cái, lúc này mới đứng dậy sửa soạn.
Vừa ra khỏi phòng, đã thấy Cố Đại Phượng đi tới từ phía đối diện: “Dậy rồi à? Ta thấy sắp đến giờ Trì Trì tỉnh lại, nên đang định bế hắn ra ngoài chơi.”
Thật ra Cố Vân Đông vẫn chưa ngủ đủ, che miệng ngáp một cái, nói: “Phu quân cháu đâu?”
“Hắn vừa tỉnh, bây giờ đang châm cứu cho tiểu tức phụ với đứa bé nhà họ Vu.”
“Bọn họ không có việc gì chứ?”
“Không có việc gì không có việc gì. Đi, đi ăn cái gì trước đã.” Cố Đại Phượng đi tới, ẵm Trì Trì sau đó đứng bên cạnh Cố Vân Đông, nhìn ngó xung quanh, thì thầm: “Ai da, ta nói cho cháu cái này. Cháu biết tại sao hôm qua con ngựa kia lại dở chứng làm tiểu tức phụ nhà họ Vu bị hoảng sợ không?”
“Đại cô biết à?”
“Ta biết chứ, vừa rồi ta không cẩn thận nghe thấy Vu Kính nói chuyện với cha hắn Vu Dương Hồng. Ta nghe ý tứ của Vu Kính thì, hình như là một quả phụ coi trọng Vu Dương Hồng, muốn kết thân với hắn. Vu Dương Hồng không vui, cả đời này hắn không định thành thân, mà quả phụ kia hình như có chút thân phận, người nhà họ Vu không dám đắc tội, xé rách mặt với nàng ta.”
Cố Vân Đông nhíu mày: “Chuyện ngày hôm qua có liên quan đến quả phụ kia à?”
“Còn không phải à? Giữa trưa hôm qua, quả phụ kia đột nhiên chạy đến trước cửa tiểu viện nhà họ Vu, đúng lúc đụng phải vợ Vu Kính. Cũng không biết sao quả phụ kia cứ giống như ăn phải pháo, tính tình nóng nảy, nói chưa được vài câu đã bắt đầu cãi nhau với vợ Vu Kính. Nàng ấy da mặt mỏng, không nói lại nàng ta, hơn nữa bản thân còn đang mang thai nên không muốn dây dưa. Nhưng quả phụ kia lại cứ bám lấy không buông tha, châm chọc mỉa mai nàng đủ kiểu, một lát thì nói nàng nhất định sẽ không sinh được con trai, lát sau lại nói tương lai bản thân sẽ gả cho Vu Dương Hồng, nàng ta chính là mẹ chồng của nàng, làm cho Khiêu thị vô cùng tức giận.”
Sau khi cuộc sống của nhà họ Vu tốt lên, bọn họ đã mua một căn tiểu viện, dù sao Vu Kính cũng phải thành thân, suốt ngày ở tiểu viện phía sau tiệm tạp hóa cũng không tiện.
“Vợ Vu Kính suýt chút chút nữa thì tức đến ngất xỉu. Người khác nhìn sắc mặt nàng không ổn, hỏi nàng có muốn đến y quán hay không, quả phụ kia thấy vậy thì bắt đầu sợ hãi, bàn chân như bôi dầu quay đầu bỏ chạy. Kết quả là Khiêu thị thực sự bắt đầu đau bụng, nàng cũng rất sợ hãi, bèn nhờ bà thím nhà hàng xóm đưa nàng đến y quán Huệ Dân khám thử. Ai ngờ, bọn họ còn chưa đi đến Huệ Dân y quán, thì lại gặp phải ngựa của nhà nào bị hoảng sợ chạy loạn trên đường, không ít người bị nó đạp trúng, còn có người phun ra máu.”
Khuyết thị bị tức giận đến đau bụng, vốn tình huống đã không tốt lắm, mà con ngựa này lại xông thẳng về phía nàng, làm nàng sợ hãi lúc xoay người tránh thì đâm thẳng vào cái sạp nhỏ bên cạnh, chảy máu đầm đìa.
Khi đó bọn họ cách y quán cũng không xa, bởi vì con ngựa làm không ít người bị thương, nên học đồ và đại phu trong y quán cùng với người qua đường đều chạy đến đó giúp đỡ.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử liếc mắt một cái đã nhìn thấy Khuyết thị, hai người vội vàng chạy tới, thấy tình huống của nàng không ổn, bèn khiêng người chạy đến y quán.
Thật không khéo, sáng ngày hôm đó đại phu am hiểu phụ khoa trong y quán đã bị người mời đi rồi, nữ y cũng không ở đấy, trong y quán có rất nhiều người bị thương, tình huống vô cùng gay go.
Bà thím hàng xóm đi cùng Khuyết thị đến đây sợ nàng xảy ra chuyện, nên trực tiếp chạy tới tiệm tạp hóa tìm Vu Kính. Vu Kính lập tức dặn dò lão đại Trương gia trông coi cửa hàng, rồi hớt hải chạy tới y quán Huệ Dân.
Cũng may là Khuyết thị gặp được hai người Trịnh Tuyền Thủy, lúc bọn họ mới bái sư, Cố Vân Đông vẫn chưa sinh, Thiệu Thanh Viễn nghiên cứu kiến thức thai sản, bọn họ đi theo hắn cũng học hỏi được không ít.
Cho nên sau khi giúp Khuyết thị xử lý qua, Trịnh Tuyền Thủy biết bản thân khôm am hiểu cách thức chữa trị sau đó, bèn nhanh chóng quyết định đưa Khuyết thị đi tìm Thiệu Thanh Viễn.
May là đưa tới kịp thời, xử lý cũng rất thỏa đáng, nên Khuyết thị có thể nhặt về một cái mạng, hài tử cũng được an toàn.
Cố Đại Phượng thở dài một hơi lắc đầu, nói: “Có vẻ ý của Vu Kính là mặc kệ quả phụ kia có người chống lưng hay không, thân phận cao thế nào, lần này hắn nhất định phải tìm nàng ta tính sổ. Nếu bọn họ nhịn xuống, nói không chừng lần tới quả phụ kia sẽ càng gây chuyện lớn hơn, hại cả nhà bọn họ.”
Ông Vu và Vu Dương Hồng đương nhiên đồng ý, Vu Dương Hồng cực kỳ tự trách, quả phụ này nhắm vào ông, kết quả là suýt chút nữa đã hại chết con dâu và cháu trai của ông.
Cố Vân Đông: “Quả phụ kia có thân phận thế nào?”
“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, không thấy bọn hắn nhắc tới.” Cố Đại Phượng lắc đầu, ngay sau đó hỏi: “Như thế nào, ngươi muốn chống lưng giúp bọn họ à?”
Cố Vân Đông bật cười: “Người nhà họ Vu không nhờ vả, nhất định là bởi vì không muốn làm phiền chúng ta, nếu đã như vậy, ta sẽ không nhúng tay vào, bọn họ có thể tự mình giải quyết.”
Vả lại bọn họ cũng chỉ ở lại phủ Vạn Khánh thêm hai ngày nữa là phải rời đi rồi.
Cố Vân Đông ăn sáng xong lại đi thăm Khuyết thị.
Khuyết thị đã tỉnh lại, mặc dù vẫn còn rất yếu, nhưng tình huống khá tốt.
Thấy mẹ con bọn họ không có việc gì, Cố Vân Đông trò chuyện với cha con Vu gia mấy câu, sau đó định đến Tân Minh Các.
Tân Minh Các còn có chuyện chưa giải quyết, hôm qua cô nương trước sảnh nói, sáng nay Đoàn Uyển sẽ đến cửa hàng
Lúc này đã sắp trưa rồi, cũng không biết Đoàn Uyển còn ở đấy không.
Nếu không, cô phải đến Đậu phủ một chuyến.
Cố Vân Đông không đi bộ mà trực tiếp ngồi xe ngựa.
Cô có hơi đau đầu, bận bịu đến hơn nửa đêm, lại không phải tự tỉnh, nên tâm trạng có chút cáu kỉnh.
Đồng Thủy Đào có chút lo lắng cho cô, vì thế không khỏi đánh xe ngựa nhanh hơn một chút.
Cố Vân Đông còn không biết, lúc này ở Tân Minh Các mấy cô nương đang ngồi trước sảnh cực kỳ trông ngóng cô. Thấy đã trễ thế này mà cô vẫn chưa tới, trong lòng bọn họ có chút nghi ngờ có lẽ cô chỉ hỏi cho có thôi, sẽ không qua đây nữa.
Bởi vậy, khi xe ngựa dừng lại, Cố Vân Đông bước từ trong xe xuống, cô nương trước sảnh kia còn sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, trên mặt cô nương này lộ ra vẻ vui mừng, ngón tay siết chặt cả lại.
Cố Vân Đông đi đến trước quầy, hỏi thẳng: “Đoàn chủ nhân có ở Tân Minh Các không?”