Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1302 - Chương 1302. Đoàn Uyển Khóc Nức Nở

Chương 1302. Đoàn Uyển khóc nức nở Chương 1302. Đoàn Uyển khóc nức nở

Chương 1302: Đoàn Uyển khóc nức nở

Đoàn Uyển nhịn không được nhìn cô một cái, đại khái là bộ dạng lãnh đạm vừa rồi của Cố Vân Đông tản đi, làm cho nàng cuối cùng cũng có cảm giác quen thuộc.

Cũng không biết tại sao, nàng đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, ánh mắt trong nháy mắt đỏ lên.

Cố Vân Đông: "..."

"Cố tỷ tỷ, thực xin lỗi, ta làm rối tung Tân Minh Các, ta cô phụ tín nhiệm của tỷ, thực xin lỗi, hu hu..."

Đoàn Uyển nói xong, không nhịn được mà đứng dậy, đi tới trước mặt Cố Vân Đông, trực tiếp quỳ xuống đất, ôm lấy eo cô khóc lên, lòng chua xót vô cùng.

Cố Vân Đông: "..." Cô có chút ghét bỏ cúi đầu nhìn nàng ấy hai lần, đẩy người ra phía sau.

"Cố tỷ tỷ, tỷ đừng đẩy muội ra, tỷ đừng đẩy muội ra, muội không biết nên làm gì bây giờ."

Cố Vân Đông nhịn xuống, rốt cuộc không nhịn được, vẫn vỗ một cái vào lưng nàng ấy: "Khóc cái gì mà khóc? Đứng dậy và nói chuyện với ta. Nói cho ta biết chuyện của Vệ thị, tính tình trước kia của ngươi không phải rất kiêu ngạo sao? Lần đầu tiên nhìn thấy ta còn dám cùng ta cướp cửa hàng, sao hiện tại gặp phải Vệ thị kia ngay cả lời cũng không dám nói?"

“Ta không phải, ta không phải sợ Vệ thị, Cố tỷ tỷ, ta chính là sợ mẹ chồng ta."

Đoàn Uyển không chịu buông cô ra, ở trong mắt nàng, Cố Vân Đông vẫn luôn là chỗ dựa của nàng, trước kia là, hiện tại cũng vậy.

Cô từng cứu mạng nàng ấy, cũng từng dạy nàng ấy rất nhiều thứ, trong lòng Đoàn Uyển, Cố Vân Đông là bằng hữu cũng là thần tượng mà nàng ấy sùng bái.

Trong lòng nàng ấy có rất nhiều ủy khuất, từng chút từng chút đè nặng trong lòng, đè nặng đến mức nàng không thở nổi.

Nhưng nàng không thể tìm người để trút bầu tâm sự, cũng không ai có thể nói.

Cố Vân Đông xuất hiện, tuy rằng làm cho nàng kinh hoảng thất thố khó có thể đối mặt, nhưng nhiều hơn cả là vui mừng vì tìm được cảm giác dựa vào quen thuộc.

Nàng cảm giác ôm eo Cố Vân Đông, chính là ôm lấy cả thế giới.

Cố Vân Đông đẩy nàng nửa ngày cũng không đẩy ra được, chỉ có thể buông tha, chỉ là vẫn trầm mặt như trước: "Mẹ chồng ngươi làm sao vậy? Ban đầu không phải bà ta không ở phủ Vạn Khánh sao? Bà ta đến khi nào?"

“Chỉ mới tới đây nửa năm trước." Đoàn Uyển lau mặt, có chút ngượng ngùng nhìn góc áo cố Vân Đông bị mình khóc ướt đẫm, nhỏ giọng nói: "Mẹ chồng ta vốn ở quê hầu hạ lão thái thái, nhưng nửa năm trước lão thái thái không còn, mẹ chồng đi theo tới Phủ Vạn Khánh.” MAyy dich

Mẹ chồng Đoàn Uyển Tiểu Vạn thị không phải là tiểu thư xuất thân từ gia đình giàu có gì, chỉ là bởi vì Đậu gia cùng Vạn gia đính hôn sớm, Đậu gia càng ngày địa vị càng cao, lại vẫn giữ lời hứa cưới tiểu Vạn thị.

Ai biết cưới vào cửa mới phát hiện, tính tình Tiểu Vạn Thị có vấn đề rất lớn. Có lẽ bởi vì điều kiện gia đình vốn không tốt, ở trước mặt nhà cao cửa lớn như Đậu phủ, dưỡng thành tính cách rất tự ti. Cái cảm giác tự ti quá mức, hễ gặp chuyện sẽ đặc biệt mẫn cảm cực kỳ cực đoan.

Tiểu Vạn thị chính là như vậy, bà ta không hiểu quy củ của gia đình giàu có, nhưng lại không muốn bị người ta nhìn ra, cho nên ở phương diện quy củ này đặc biệt nghiêm khắc, về sau lại càng gần như hà khắc.

Sau khi lão thái thái Đậu gia phát hiện, quyết định nhanh chóng đặt Đậu Phụ Khang ở bên cạnh mình nuôi.

Về sau Đậu Phụ Khang lớn lên, lão thái thái nhìn Tiểu Vạn thị nhiều năm như vậy dạy dỗ đã có thay đổi, lúc này mới không câu nệ bà ta nữa.

Ba năm trước, Đậu Tham tướng tới phủ Vạn Khánh nhậm chức, lão thái thái không để Tiểu Vạn thị đi theo, chỉ để Đậu Phụ Khang đi theo tới để trải nghiệm.

Nghĩ đến chờ hai cha con bọn họ ổn định lại rồi mới để bà ta tới. Tiểu Vạn thị muốn đi theo, nhắc tới vài lần, nhưng cũng bởi vậy mà làm cho lão thái thái có tâm cảnh giác, cảm giác Tiểu Vạn thị có thái độ chứng nào tật nấy, dứt khoát trực tiếp xưng bệnh để Tiểu Vạn thị ở lại nhà chiếu cố bà ấy.

Hiện giờ lão thái thái không còn, Tiểu Vạn thị lại ở quê nhà cũng không hợp tình hợp lý, đương nhiên sẽ tới phủ Vạn Khánh.

Đoàn Uyển lúc trước ngược lại đã gặp qua mẹ chồng Tiểu Vạn thị này, cũng từng ở chung mấy ngày.

Nhưng lúc đó có lão thái thái ở bên cạnh, nên cũng không cảm thấy có cái gì khác biệt, chỉ là cảm giác bà ta là người rất nội liễm. Bà ta cũng từng nhắc tới để Đoàn Uyển ở lại quê nhà, nhưng mà bị lão thái thái cự tuyệt.

Lão thái thái nói nàng và Đậu Phụ Khang vừa mới thành thân, tiểu phu thê chính là lúc bồi dưỡng tình cảm, nào có đạo lý để cho người ta tách ra, để cho bọn họ sinh con cho Đậu gia mới là đúng đắn.

Có lời này của lão thái thái, Tiểu Vạn thị tất nhiên không nhắc lại. Đoàn Uyển lúc ấy chỉ bị xấu hổ đỏ mặt, không chú ý tới sắc mặt cứng ngắc khó coi của mẹ chồng mình.

Chính cái gọi là xa thơm gần thối, Đoàn Uyển sinh hoạt ở phủ Vạn Khánh này, trên đầu không có mẹ chồng đè ép, quả thực là như cá gặp nước.

Ai biết được, nửa năm trước lão thái thái ra đi, ngọn núi lớn là mẹ chồng này không nói hai lời trực tiếp đè lên.

Không chỉ có bà ta, Tiểu Vạn thị còn đưa cả tỷ tỷ của bà ta tới.

Hai tòa núi lớn đè lên đầu Đoàn Uyển, nhất thời làm cho cả người nàng đều choáng váng.

Cuộc sống của Đoàn Uyển trở nên nước sôi lửa bỏng, mỗi ngày bận rộn đến mức xoay quanh không nói, trong nhà lại càng là nửa điểm cũng không được làm chủ.

Cố Vân Đông nghe được không thể tưởng tượng nổi, một ngón tay liền chọc vào đầu nàng: "Phủ Vạn Khánh là địa phương nào? Đây là địa bàn của Đoàn gia, ngươi thân là Đoàn gia đại tiểu thư, một thân được muôn vàn sủng ái, thế nhưng bị nữ nhân mới tới chưa tới nửa năm đè lên đầu không thể động đậy, ngươi thật đúng là có tiền đồ, quá có tiền đồ."

Đoàn Uyển ủy khuất vô cùng, đáng thương nhìn cô: "Bà ấy, bà ấy là mẹ chồng ta. Hơn nữa đặc biệt rất không nói lý lẽ, ta nói thêm hai câu, bà ấy sẽ nói ta rống mình mắng mình, ôm ngực nói mình không thoải mái, muốn chết. Còn có người dì kia, ở một bên góp gió thổi lửa, nói con dâu này của bà ấy muốn tức chết mẹ chồng để làm chủ, cả ngày khóc trời đoạt đất, ta, ta không có biện pháp.”

Từ xưa mẹ chồng nàng dâu ở chung chính là một chuyện cực kỳ khó khăn, cha mẹ Đoàn Uyển sớm đã không còn, cũng không ai dạy nàng nên đối mặt với mẹ chồng như vậy như thế nào. Nhưng đối với mẹ chồng đại bất kính lại tuyệt đối không được, cho nên...

Cố Vân Đông cười lạnh:" Bà ta là mẹ chồng ngươi thì thế nào? Đậu Phụ Khang đâu? Đoàn Khiêm đâu? Phu quân ngươi, ca ca ngươi, chẳng lẽ bọn họ đều là người chết?"

“Phu quân bốn tháng trước đã theo đại ca đi xa, hiện tại còn chưa trở về." Lúc Đậu Phụ Khang ở đây, Tiểu Vạn thị còn biết thu liễm một chút, hắn vừa đi, bà ta lập tức bắt đầu làm yêu.

Trong nhà ngược lại còn có một công công, nhưng Đoàn Uyển không có khả năng đi tìm Đậu tham tướng cáo trạng. Huống chi Đậu tham tướng nhật lý vạn cơ, thường xuyên không ở trong phủ, nàng hai ba ngày cũng không gặp mặt được một lần.

Cố Vân Đông không nghĩ tới Đoàn Khiêm và Đậu Phụ Khang đều không ở trong phủ, có chút kinh ngạc.

Đoàn Uyển thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn cô: "Tỷ đừng tức giận nữa, kỳ thật ta có nghĩ tới đi tìm chỗ dựa giúp ta trút giận. Lần đầu tiên ta với mẹ chồng phát sinh cãi vã, có người đi qua Đoàn phủ tìm tẩu tẩu, nhưng tẩu tẩu nói bà ấy là mẹ chồng ta, mẹ chồng vừa mới tới đều sẽ lập quy củ cho con dâu, làm con dâu, ủy khuất là khó tránh khỏi, không thể vừa xảy ra chuyện lại chạy về nhà mẹ đẻ tìm đại ca, như vậy đại ca cũng sẽ khó xử, sau này cuộc sống của ta ở Đậu phủ cũng sẽ càng khổ sở. Có thể nhịn thì nhịn, người cả đời ngắn như vậy, thoáng cái sẽ trôi qua, nói ta sửa lại tính tình của mình, không cần quá xông lên, dù sao ta hiện tại đã gả cho người ta, không còn là tiểu cô nương nữa, không thể tùy tính tính của mình làm việc. Ta nghĩ cũng đúng, tính tình của ta quả thật nên thu liễm..."

Bình Luận (0)
Comment