Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1301 - Chương 1301. Tiểu Thư Nhà Chúng Ta Họ Cố

Chương 1301. Tiểu thư nhà chúng ta họ Cố Chương 1301. Tiểu thư nhà chúng ta họ Cố

Chương 1301: Tiểu thư nhà chúng ta họ Cố

Chỉ là khi nhìn thấy Đoàn Uyển, Cố Vân Đông vẫn không nhịn được mà hơi nhíu mày một chút.

Gần hai năm không gặp, Đoàn Uyển tuy nhìn thay đổi không nhiều. Nhưng trong ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi rất rõ ràng.

Đoàn Uyển cũng nhìn thấy cô, lúc này giật mình, vẻ mặt không dám tin.

Sau một khắc lại mừng như điên, bước chân trong nháy mắt nhanh hơn: "Vân..."

Giọng vừa mới vang lên, Vệ thị lại một bước tiến lên, một tay nắm lấy cánh tay nàng, ra vẻ đáng thương mà kêu lên: "Nương tử của cháu trai ta, ngươi phải làm chủ cho ta ah. Tân Minh Các nói như thế nào cũng là cửa hàng của ngươi, kết quả ta ở chỗ này còn bị người khác nhục nhã chửi rủa, ta dù sao cũng chỉ là một người không quan trọng, mất thể diện cũng thôi. Nhưng ngươi không giống, hôm nay nếu để nàng ta ở đây kiêu ngạo, về sau ai còn để ngươi trong mắt đây? Ai còn để Đậu gia Đoàn gia để vào mắt? Việc này, ngươi ngàn vạn lần không thể cho qua.”

Đoàn Uyển kinh ngạc nhìn về phía Vệ thị, ngay sau đó lại theo ngón tay bà ta nhìn về phía Cố Vân Đông đang đứng đối diện.

Lập tức, sắc mặt hơi đổi, nụ cười cũng cứng đờ, cả người đều lộ ra không biết làm sao.

Cố Vân Đông nhìn thấy chậm rãi thở ra một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì ở đây, chỉ quay đầu dặn dò Đồng Thủy Đào: "Ném Vệ thị ra ngoài cho ta."

“Dạ, tiểu thư." Đồng Thủy Đào xoa tay, nàng đã sớm muốn làm như vậy.

Nàng đi tới, trực tiếp túm lấy tay Vệ thị, kéo tay bà ta từ trên cổ tay Đoàn Uyển xuống, kéo bà ta đi ra ngoài cửa lớn.

Tất cả mọi người đều giật mình, bị hành động lớn mật lại đơn giản như vậy làm cho kinh hãi mãi không hồi phục được tinh thần. MAyy dich

Cho đến khi tiếng thét chói tai của Vệ thị truyền đến, bà tử vừa nói chuyện mới đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng nhìn Đoàn Uyển: "Chủ nhân, người này..."

Cố Vân Đông cũng nhìn về phía cô: "Đoàn Uyển, ngươi muốn ngăn cản sao?”

Đoàn Uyển nhìn Cố Vân Đông một chút, lại nhìn Vệ thị bị kéo đến cửa, há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng một ánh mắt lạnh lùng của Cố Vân Đông vừa nhìn sang, sắc mặt nàng trắng bệch, lập tức cúi đầu.

Mọi người: "..."

Người này là ai? Đoàn Uyển đối đầu với nàng cũng rơi vào thế hạ phong, ngay cả nói cũng không dám nói, Vệ thị kia chính là tỷ tỷ của mẹ chồng nàng ah, trước mặt nàng bị đuổi ra ngoài, người quay đầu chịu khổ vẫn là nàng đi.

Vệ thị cũng nghĩ như vậy, mắt thấy mình tránh không thoát được Đồng Thủy Đào, chỉ có thể hét lớn về phía Đoàn Uyển: "Đoàn Uyển, ngươi đứng ở nơi đó làm cái gì? Ngươi không sợ ta nói cho Đậu gia là ngươi thấy chết không cứu ta sao? Đó là cách ngươi đối xử với người lớn tuổi? Ngươi thật bất hiếu."

Đồng Thủy Đào một tay ném bà ta xuống đất: "Bất hiếu? Ngươi là trưởng bối nhà nào? Dựa vào cái gì mà muốn người ta phải hiếu thuận ngươi?”

“Ai da, nha đầu điên như ngươi, lại dám ném ta. Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ làm ngươi đẹp mặt.”

Vệ thị xoa mông, đau đến mặt đều vặn vẹo: "Đoàn Uyển ngươi đúng là vô dụng, ở trên địa bàn của mình, còn để cho người ngoài tác oai tác quái, ngươi chính là phế vật.”

Đồng Thủy Đào vốn vỗ vỗ tay định quay đầu trở về cửa hàng, nghe xong lời này bước chân dừng lại.

Nàng quay đầu lại, cười lạnh: "Ngươi nói đây là địa bàn của ai?” Nàng chỉ chỉ ba chữ trên đỉnh đầu: "Ngươi có biết Tân Minh Các có ba chủ nhân không?”

Vệ thị đã đứng dậy, nghe vậy sửng sốt: "Ba, ba chủ nhân thì làm sao?”

“Thì sao??” Đồng Thủy Đào hai tay khoanh quanh ngực, từ trên cao nhìn xuống, hung tợn nói: "Tân Minh Các phủ Vạn Khánh tổng cộng có ba chủ nhân, Cố chủ nhân, Nhiếp chủ nhân, Đoàn chủ nhân. Thật sự rất không khéo, tiểu thư nhà chúng ta, họ Cố.”

Đồng Thủy Đào vừa dứt lời, hiện trường yên lặng như tờ.

Sau một khắc, tất cả mọi người mạnh mẽ chuyển tầm mắt đến trên người Cố Vân Đông. Có người tin tức linh thông, biết vị Cố chủ nhân phía sau hậu trường Tân Minh Các chính là Vĩnh Gia quận chúa mà Hoàng Thượng sắc phong.

Chẳng lẽ người trước mắt này, chính là quận chúa???

Cố Vân Đông không để ý tầm mắt bốn phương tám hướng chiếu tới, cùng với những phu nhân tiểu thư rục rịch muốn tiến lên nói chuyện, cô nhìn về phía cô nương ở quầy tiếp khách kia, nói: "Tiếp tục chiêu đãi khách nhân, tìm hai người ở cửa ngăn cản, Vệ thị dám bước vào trong cửa một bước, cắt đứt chân bà ta, mặc kệ bà ta có thân phận gì.”

Cô nương quầy tiếp khách vừa rồi kinh hách lợi hại, lúc này nghe được lời của cô, theo bản năng gật đầu: "Dạ, dạ.”

Cố Vân Đông lại chỉ chỉ bà tử lúc trước giúp Vệ thị kia: "Còn có ngươi, hiện tại đã bị sa thải, thu dọn đồ đạc, đi đi.”

Sắc mặt bà tử kia chợt trắng bệch, trực tiếp quỳ xuống: "Chủ nhân, chủ nhân tha mạng, ta sai rồi, ta không nên giúp Vệ thị kia nói chuyện, chủ nhân tha cho ta lần này đi, về sau ta cũng không dám làm vậy nữa."

Cố Vân Đông mặt không chút thay đổi: "Ta không muốn mạng của ngươi, ngươi không cần khoa trương như vậy. Ngươi biết sai thì tốt nhưng quyết định của ta sẽ không thay đổi.”

Dứt lời, cô vòng qua bà tử quỳ trên mặt đất kia, cũng không quay đầu lại mà đi về phía hậu viện.

Đi ngang qua bên cạnh Đoàn Uyển, bước chân dừng lại, nói: "Theo ta tới đây! !”

Đoàn Uyển nắm tay mình một cái, vội vàng xoay người đi theo.

Đồng Thủy Đào cũng lập tức đuổi theo, đuổi theo đến bên ngoài gian sương phòng làm văn phòng ở hậu viện mới dừng lại.

Nàng trực tiếp xoay người, dựa vào cột trụ, canh giữ cửa không cho người ta tới gần.

Các nàng bên này vừa mới đi, đại sảnh Tân Minh Các bên kia lập tức náo loạn.

"Vị kia lại là Cố chủ nhân, là Vĩnh Gia quận chúa. Không nghĩ tới quận chúa lại không tiếng động đến phủ Vạn Khánh, thật đúng là trùng hợp đụng phải bị Vạn Thị lừa gạt.”

“Lần này Vạn thị thảm rồi, Cố chủ nhân rõ ràng rất coi trọng việc làm ăn của Tân Minh Các, Vạn thị này phá hủy việc làm ăn của nàng, nàng cũng không được nổi giận sao?"

"Nhưng Vạn thị này cùng Đậu phủ có quan hệ không nhỏ, Vĩnh Gia quận chúa sẽ đấu với Đậu phủ sao?" Quận chúa kia cho dù thân phận cao quý, nhưng Đậu gia cũng là người đứng đầu phủ Vạn Khánh ah.

"Nháo lớn như vậy rồi, kế tiếp sợ là sẽ có kịch hay xem."

"Các ngươi nói, Cố chủ nhân cùng Đoàn chủ nhân này đang nói cái gì trong đó vậy? Quận chúa không nể mặt thiếu phu nhân Đậu gia như vậy, trong chốc lát sẽ không ầm ĩ chứ, có thể giải tán Tân Minh Các không?”

Lời này vừa nói ra, đại sảnh lại yên tĩnh.

Cô nương quầy đón tiếp vốn đã phục hồi tinh thần vui mừng không thôi cũng không khỏi giật mình, có chút lo lắng nhìn về phía hậu viện.

Mà giờ phút này trong phòng làm việc kia, Cố Vân Đông và Đoàn Uyển đang bị mọi người thảo luận có thể trở mặt, lại đều im lặng dị thường đối mặt với nhau.

Cố Vân Đông ngồi, Đoàn Uyển đứng, có chút luống cuống.

Hồi lâu, Cố Vân Đông mới thu hồi tầm mắt rơi vào trên mặt Đoàn Uyển, chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Ngồi.”

Đoàn Uyển do dự, chậm rãi ngồi xuống ghế.

Cố Vân Đông vừa nhìn biểu tình này của nàng, tức giận đến mức không muốn động tay.

Lúc này mới bao lâu, Đoàn Uyển vốn tính tình tràn đầy sức sống, thế nhưng lại biến thành bộ dạng nhu nhược yếu đuối như vậy.

Ngón tay cô siết chặt, hít sâu một hơi, hỏi: "Người bên ngoài, là ai?”

“Cố tỷ tỷ, tỷ là nói Vệ thị?”

"Nếu không thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment