Chương 1317: Tại sao Thái Việt lại ở đây?
Cố Vân Đông vừa cùng nhị phu nhân nói về chuyện của Dương Hạc, thì truyền đến một giọng nói vui mừng.
"Chủ nhân, chủ nhân đại công tử bên đó đến báo hỷ, nói là đã thi qua thi khảo, đứng ở vị trí thứ năm."
Cố Vân Đông có chút sửng sốt, cùng nhị phu nhân liếc nhau một cái, vội vàng đi ra ngoài.
Người đến báo tin là tiểu nhị của cửa hàng mà ông ngoại mới mở, sau khi Dương Hạc thi xong thì phái tiêu sư đến phủ Tuyên Hoà trực tiếp đưa thư đến cửa hàng. Tiểu nhị lanh lợi biết rõ đây là chuyện vui, ông chủ nhất định rất muốn biết cho nên đã hấp tấp chạy đến.
Quả nhiên vừa nghe tin Dương Hạc vượt qua thi huyện, thứ bậc còn cao như vậy hai người già đều vô cùng phấn khích.
Ông Dương vội vàng mở bức thư ra, đúng là nét chữ của Dương Hạc.
Phía bên trên nói qua tình hình thi cử, cũng có nhắc đến chuyện của vợ chồng Dương Văn Lễ. Chỉ là nói ngắn gọn vài câu.
Dù sao thì Dương Hạc cũng qua được thi huyện, huyện thành lại lớn như vậy, có rất nhiều người nhận ra hắn, có rất nhiều người chê cười Dương Văn Lễ.
Dương Văn Lễ đương nhiên sẽ tìm đến Dương Hạc, nhưng Dương Hạc lại không gặp. Ngày hôm sau hắn đã thu dọn đồ đạc đi đến phủ thành phủ Linh Châu để tham gia kỳ thi phủ. Dương Văn Lễ đã chụp hụt.
"Tốt, tốt, qua được thi huyện là tốt rồi. Hắn đạt được thứ hạng như vậy, muốn vượt qua thi phủ cũng không khó đúng không?"
Bà Dương ôm Trì Trì, suýt chút nữa vui đến phát khóc.
Họ đã mong đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đợi được ngày cháu trai đạt được công danh.
Trì Trì khó hiểu nhìn xung quanh, vươn tay rướn người cướp lấy bức thư từ tay ông Dương, dùng sức vẫy vẫy.
Ông Dương không quan tâm, ông đã đọc xong thư rồi. Ông còn ôm Trì Trì vào lòng, thân mật dùng trán cụng đầu thằng bé: "Trì Trì bé nhỏ, cháu thật sự rất may mắn."
Trì Trì "A..a" rồi cười khúc khích, lá thư trong tay rơi xuống đất.
Thiệu Lan Thuần thấy vậy thì mím môi ngồi xuống nhặt bức thư lên, sau khi đọc xong thư thì khẽ mỉm cười.
Cố Vân Đông và nhị phu nhân đứng cách đó không xa nhìn nhau cười, sau đó nói: "Xem ra ta có thể yên tâm một nửa rồi."
Nhị phu nhân thở phào nhẹ nhõm, vừa định tiến lên phía trước đến trêu đùa với Trì Trì, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của một người quen thuộc đi ra.
Bà định bước chân tiến lên rồi đột nhiên dừng lại, bà kinh ngạc nhìn hắn: "Thái Việt?"
Thái Việt dừng lại mím môi, chậm rãi quay người.
Hắn thấy bên ngoài có chút náo nhiệt, nhịn không được mà đi ra xem, lại không ngờ là ông bà cố của Trì Trì đến, nhìn họ Thái Việt không khỏi nghĩ đến người bà yêu thương mình, có chút khó chịu và ngưỡng mộ nên đứng ở đó không nỡ rời đi.
Nào ngờ lại bị nhị phu nhân nhìn thấy.
Nhị phu nhân đi vài bước đến trước mặt hắn, sau khi xác định là hắn, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.
Bà quay mặt nhìn Cố Vân Đông: "Chuyện này, tại sao Thái Việt lại ở đây?"
Nhị phu nhân không biết ở kinh thành đã xảy ra chuyện gì, dù sao trao đổi qua thư cũng không tiện, nhất là chuyện của Thái gia và thái tử Lỗ Vương, trong thư cũng không dễ nói.
Cố Vân Đông đi tới đặt tay lên vai hắn nói với hắn: "Đây là bà nội hai của ngươi."
Thái Việt mở miệng có chút cúi đầu mất tự nhiên.
Cố Vân Đông không miễn cưỡng hắn, cảm thấy hắn chỉ muốn thu mình lại, biết hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi đối với kinh thành, cô vỗ vỗ vai hắn: "Được rồi, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Thái Việt vội vàng rời đi. MAyy dich
Nhị phu nhân nhìn theo bóng lưng của hắn, một hồi lâu mà không lên tiếng, cho đến khi bóng dáng của hắn biến mất hoàn toàn, mới nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì vậy?"
Trước đây bà đã từng gặp Thái Việt, khi Thiệu Tuệ dẫn con trai và cháu trai đến Hầu phủ, đứa trẻ này còn vô cùng vui vẻ và hoạt bát. Hơn nữa còn bởi vì là cháu trai duy nhất, cho nên rất được nuông chiều được ăn ngon vô cùng mập mạp.
Nhưng Thái Việt mà bà nhìn thấy không nói đến việc sợ hãi rụt rè, người còn vô cùng gầy gò ốm yếu, giống như là một người hoàn khác so với người mà trước kia bà từng gặp.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, nói ra chuyện Thái Văn Khiêm và thái tử Lỗ Vương cấu kết với nhau giết Thiệu Tuệ bị chém đầu, chuyện Thái Việt đã trải qua.
Nhị phu nhân nghe xong không khỏi há hốc mồm.
Đầu óc bà có chút mơ hồ, ai ngờ rằng bà vừa rời khỏi kinh thành một năm đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Thiệu Tuệ đã chết? Lại còn bị đứa con mà bà ta yêu thương nhất tự tay sát hại.
Cũng không biết bà ta ở dưới hoàng tuyền có hối hận hay không khi đã vô cùng nuông chiều đứa con trai này.
Bà lắc đầu, trên mặt có chút châm chọc: "Thái gia và Trương gia này đúng là không phải người một nhà không tiến vào một cửa." Những người này đều là những người máu lạnh.
Thái Việt đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã phải trải qua nhiều chuyện như vậy.
"Vậy nên cháu thật sự muốn đưa Thái Việt đi đến Tây Nam sao? Hắn thật ra có thể đến kinh thành, Hầu phủ sẽ không bạc đãi hắn."
Cố Vân Đông lắc đầu: "Bây giờ có bị đối xử tệ hay không không còn là vấn đề nữa. Đứa trẻ này đã bị tổn thương về cả thể chất lẫn tinh thần, hiện tại hắn vô cùng nhạy cảm. Nếu không được khuyên bảo đúng cách, hắn sẽ càng ngày trở nên cực đoan hơn. Hắn cũng giống Lan Thuần, kinh thành đối với bọn họ mà nói, đều không có những hồi ức đẹp."
Nhị phu nhân ngẫm lại thấy cũng đúng, cũng không nói gì nữa. Đặc biệt là khi bà quay lại nhìn thấy Thiệu Lan Thuần nghĩ đến thời điểm lúc nàng mới đến phủ Tuyên Hoà, ban đầu cũng có phần giống Thái Việt hiện tại, nàng cũng vô cùng nhút nhát và không muốn tiếp xúc với mọi người.
Tình hình của Thái Việt dường như nghiêm trọng hơn nhiều so với Lan Thuần. Để hắn quay trở lại kinh thành chắc không tốt bằng ở bên cạnh Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.
Trưa hôm đó mọi người đều ăn cơm ở tiểu nhị tiến nhưng nhị phu nhân vẫn luôn không thấy Thái Việt đi ra.
Đồ ăn cũng là do Tiết Vinh bưng vào cho hắn, hiển nhiên vẫn rất sợ người lạ.
Nhưng nghe nói hắn rất thích Trì Trì, đôi khi người khác không tiếp cận được, nhưng hắn lại rất có kiên nhẫn với Trì Trì.
Nhị phu nhân ngoại trừ thở dài trong lòng, cũng không biết nên làm gì.
Sau khi ăn cơm xong, bà định cáo từ, bà biết lần này Cố Vân Đông trở về chơi thời gian cũng không dài, phủ Tuyên Hoà và thôn Vĩnh Phúc có nhiều chuyện như vậy, cô cũng phải sắp xếp xong xuôi mọi chuyện mới có thể về Tây Nam.
Bởi vậy bà ngồi lại một lát, rồi định dẫn Thiệu Lan Thuần rời đi.
Ai ngờ đâu không đợi bà đứng dậy, thì truyền đến giọng nói của Cố Đại Phượng.
Trước khi Cố Vân Đông kịp phản ứng lại, thì đã nhìn thấy Cố Đại Phượng đi vào như một cơn gió, tự mình rót một chén trà uống ừng ực.
Cố Vân Đông sững sờ: "Đại cô, người làm sao vậy? Nhìn sắc mặt khó coi vậy là ai đã chọc tức người."
"Ta có thể không khó chịu sao?" Cố Đại Phượng đập một cái xuống bàn: " Ta đã nói, nếu ta không quay về, dượng ngươi sẽ bị dụ dỗ mất."
Cố Vân Đông mở to hai mắt, không phải chứ?
Sau đó Biển Hán lắc đầu đi vào cửa: "Nàng nói nhảm gì vậy?"