Chương 1316: Thiệu Lan Thuần và Dương Hạc sinh tình
Từ hai người, Cố Vân Đông biết được tình hình mấy năm nay, biết tất cả bọn họ đều tốt, cũng an tâm rồi.
Bên này nói chuyện, bên kia Lữ Thắng đã nói, Nhị phu nhân Hầu phủ và tam cô nương tới.
Hai người bọn họ hiện giờ đang ở Bạch phủ, phủ đệ trước đây Bạch Hàng và Thiệu m mua cho Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông cũng vì quen ở Tiểu Nhị Tiến, cho nên trở về trực tiếp ở chỗ này nghỉ chân, dù sao cũng không có mấy ngày.
Lại nói tiếp, hiện giờ ở phủ Tuyên Hòa này, cô còn có một chỗ để đặt chân, chính là phủ quận chúa do Hoàng Thượng ban thưởng khi sắc phong cô.
Hai người Nhị phu nhân vừa tiến đến, đã đi thẳng đến chỗ Trì Trì.
Mấy ngày nay các nàng ở chỗ này, hiển nhiên cũng rất thân thiết với hai ông bà Dương gia, ánh mắt bà ngoại Dương nhìn Thiệu Lan Thuần càng thêm yêu thương.
Cố Vân Đông nhìn thấy lại cảm thấy có chút quái dị, vừa tính nói ra gì đó, tay đã bị Nhị phu nhân kéo lại.
Cố Vân Đông vội quay đầu, cười nói: “Nhị cữu mẫu, đã lâu không gặp, ở phủ Tuyên Hòa thế nào?”
“Tốt lắm, ngươi nhìn ta xem, có phải béo hơn một năm trước hay không?”
Cố Vân Đông bật cười: “Không thể nào, như vậy vừa vặn, sắc mặt cũng hồng hào hơn rất nhiều.”
Nhị phu nhân bị cô nói như vậy thì cảm thấy ngượng ngùng, bà quay đầu nhìn Thiệu Lan Thuần và hai ông bà Dương gia thấp giọng nói chuyện, vẻ mặt có chút phức tạp.
Cố Vân Đông nhìn thấy, cảm thấy rất vi diệu.
Một lát sau, Nhị phu nhân thở dài một hơi, nắm tay cô vào trong phòng nói chuyện.
“Vân Đông, kỳ thật ta vốn nghĩ năm sau sẽ trở về, chỉ là hiện tại……” Nhị phu nhân dừng một chút, đột nhiên ngước mắt nhìn thoáng qua sân, hạ thấp âm thanh nói: “Lan Thuần không quá muốn đi.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Ý của Nhị cữu mẫu là……” Cô thấy Thiệu Lan Thuần cũng không giống như còn bị mắc kẹt trong bóng tối, không thoát ra được nữa.
Nhị phu nhân cau mày, thấp giọng nói: “Lan Thuần và biểu ca của ngươi, hai người sinh tình.”
Cố Vân Đông mở to hai mắt nhìn: “Biểu ca ta, Dương Hạc?”
“Còn không phải sao?”
“Chuyện này, chuyện khi nào? Ông bà ngoại ta có biết không?”
“Bọn họ vẫn chưa biết.”
Việc này Nhị phu nhân cũng không biết bắt đầu từ đâu, công bằng mà nói, Dương Hạc kỳ thật là một người rất tốt. Hiếu thuận, hiểu lễ nghĩa, không cổ hủ, có trách nhiệm, bên người cũng không có những nữ tử xinh đẹp vây quanh. Tuy rằng có cha và mẹ kế không tốt, nhưng bọn họ đã xa cách, cũng trở mặt, nên cũng không phải vấn đề lớn.
Một người đàn ông như vậy, sau khi ở chung với một người phụ nữ như Thiệu Lan Thuần một thời gian dài, cũng khó tránh khỏi động tâm.
Huống chi, lúc các nàng mới tới phủ Tuyên Hòa, Thiệu Lan Thuần bởi vì chuyện lúc trước trải qua, tính tình cũng trở nên trầm mặc, gặp chuyện cũng không lên tiếng. Vì thế Dương Hạc còn giúp nàng vài lần, cho nên sinh ra cảm tình cũng là chuyện đương nhiên.
Nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần ở chung thời gian dài, cho nên rất dễ dàng phát hiện dấu vết, dáng vẻ không nỡ của nàng ấy.
Bà rất lo lắng, lại không biết tâm tư của Dương Hạc, cũng không tiện đi hỏi.
Cho nên nghĩ, thừa dịp Thiệu Lan Thuần vẫn chưa lún sâu, vẫn nên về kinh thành trước. Hôn sự của Thiệu Lan Thuần, nói như thế nào cũng nên do Hầu gia và Hầu phu nhân quyết định.
Ai ngờ bà mới đưa ra ý kiến năm sau phải về kinh thành, Dương Hạc đã tìm tới cửa. MAyy dich
Dương Hạc vốn cũng không tính nói thẳng như vậy, dù sao Thiệu Lan Thuần cũng là cô nương của Hầu phủ, mà hắn, chỉ là một thường dân, trong nhà cũng không giàu có, không có gì để lấy ra tay, thấy thế nào cũng không hợp với Thiệu Lan Thuần.
Dương Hạc nghĩ là năm nay thi khảo công danh trước, sau khi có được thân phận tú tài sẽ thử một lần, xem có thể toại nguyện tâm tư của hắn hay không.
Nhưng khi nhị phu nhân và Thiệu Lan Thuần rời đi thì hắn không thể nào ngồi yên nữa. Dù sao thì Thiệu Lan Thuần cũng đã đến tuổi gả chồng, nếu sau khi trở về kinh thành lập tức thành hôn thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Lúc đó hắn mới đi tìm nhị phu nhân, muốn bày tỏ rõ ràng tâm tư của mình, nhờ bà nói chuyện trước mặt Hầu phu nhân, hắn muốn thi lấy công danh trước sau đó cầu hôn Tam cô nương.
Ai biết được những lời nói này đã được Thiệu Lan Thuần ở bên ngoài nghe được.
Ban đầu nhị phu nhân còn tưởng rằng Thiệu Lan Thuần một bên tình nguyện nhưng giờ đây xem ra cả hai người đều có ý với nhau. Bà cũng không thể nào phá hoại tình cảm của hai người được.
Cố Vân Đông nghe xong vẫn cảm thấy có chút ngạc nhiên: "Cháu thật sự không ngờ hai bọn họ lại có thể nhìn trúng nhau."
Chỉ là nhìn dáng vẻ của nhị cữu mẫu…
"Cữu mẫu cảm thấy họ không thích hợp sao?"
Nhị phu nhân ngồi vào ghế xoa xoa thái dương: "Nói thế nào đây, Lan Thuần đúng là người của Hầu phủ, nhưng chỉ là thứ nữ, còn bởi vì chuyện thế tử Lỗ Vương. Tuy nói là không có chuyện gì xảy ra, nhưng đã bị không ít phu nhân chứng kiến hai người ôm nhau. Trong mắt những người này Lan Thuần đã không còn trong trắng nữa. Cho nên Hầu phủ muốn tìm người cho nàng thành hôn, địa vị của nhà trai cũng không tìm cao được. Nhưng cho dù không cao cũng không thể là một người tay trắng."
Nếu tin tức bị truyền ra ngoài, thì chuyện về sự trong sạch của Lan Thuần sẽ càng được chứng thực. Chỉ có thể tùy ý tìm một người để thành hôn.
Nếu là bởi vì như vậy, những cô nương khác của Hầu phủ phải làm sao?
Chuyện cưới gả này không chỉ liên quan đến một người.
Vì vậy nếu như Dương Hạc có thể khảo trúng tú tài, vậy không trừng Dương Hạc và Lan Thuần có thể trở thành một đôi.
Nhưng Dương Hạc có thể khảo trúng không?
Nhị phu nhân không chắc lắm, cho nên từ sau khi Dương Hạc rời khỏi phủ Tuyên Hoà, bà liền vô cùng lo lắng.
Vấn đề là bà không thể nói với bất kỳ ai. Hai vợ chồng già Dương gia cũng chưa biết chuyện này, cho đến bây giờ hai người vẫn chưa từng nghĩ đến việc kết thông gia với Hầu gia.
Sau khi Cố Vân Đông nghe xong lại cảm thấy có chút bất lực.
"Nếu như việc đã đến nước này thì cữu mẫu cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, sau thi huyện kết thúc rất nhanh sau đó sẽ có người đến truyền tin, đến lúc đó chúng ta sẽ biết. Người đã gửi thư đến kinh thành chưa?"
"Ta gửi rồi, vẫn chưa có hồi âm." Nhị phu nhân nói: "Ta đang nghĩ sẽ đợi Dương Hạc thi khảo xong mới trở lại kinh thành. Mặc kệ hắn có thi đỗ hay không, việc này ta cũng không thể quyết định được, còn phải hỏi qua đại bá đại tẩu."
Cố Vân Đông gật đầu: "Nếu đã như vậy đừng vội nói với ông ngoại, bà ngoại, đừng để cho họ lo lắng."
Nhị phu nhân cũng nghĩ như vậy.
Cố Vân Đông nhìn ra bên ngoài thấy Thiệu Lan Thuần và người Dương gia vô cùng hoà thuận, trong lòng ngược lại hy vọng bọn họ có vẻ vui vẻ thành hôn.
"Đúng rồi, di nương Lan Thuần nói thế nào?"
Khi Thiệu Lan Thuần đến phủ Tuyên Hoà di nương cũng đến, nhưng hôm nay lại không nhìn thấy.
Nhị phu nhân cười nói : "Nàng ấy vốn là người không có chủ kiến gì, sau khi Lan Thuần chịu oan uổng, nàng ấy càng không nói thêm gì, chỉ cần Lan Thuần có thể bình an, gả cho ai nàng cũng không có ý kiến gì."
Nhưng nói thì nói như vậy, đối với con rể tương lai, di nương vẫn để ý đấy.
Nhị phu nhân đã từng nhìn thấy nàng và Dương Hạc lén lút nói chuyện với nhau, xem ra nàng vô cùng hài lòng.