Chương 1315: Về nhà
Bởi vì đường đi này ngồi xe ngựa, cho nên tốc độ chậm hơn ngồi thuyền khá nhiều.
Hiện giờ đã là tháng hai, có lẽ Cố Đại Giang sẽ tham gia thi hội trong mấy ngày này. Lại nói tiếp, sau khi Cố Đại Giang thi đậu tú tài, mấy kì thi quan trọng tiếp theo, Cố Vân Đông đều bỏ lỡ.
Cô có chút tiếc nuối, lần sau Vân Thư khảo thí, không biết có cơ hội đến xem không.
Mang theo phần lo lắng này, đoàn người dần dần đi tới phủ Tuyên Hòa.
Nhìn cửa thành cao lớn uy nghiêm của phủ Tuyên Hòa, cuối cùng Cố Vân Đông thở ra một hơi: “Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng đã gần hai năm không trở về.”
Tháng năm của năm trước, sau khi Liễu Duy và Nhiếp Song thành thân thì cô rời đi, vốn dĩ chỉ nghĩ đi cùng cha mẹ nhận người thân, vấn an ông ngoại bà ngoại, không nghĩ tới ngay sau đó lại đến đảo Lâm Tầm, trở về phủ Linh Châu vạch trần âm mưu của đại phu nhân, sau đó trên đường hồi kinh lại phát hiện có thai.
Hiện giờ Trì Trì đã tròn một tuổi, nhìn tường thành quen thuộc không hiểu sao lại có một loại cảm giác đã trải qua mấy đời.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử tới phủ Tuyên Hòa, lúc này đều có chút hưng phấn: “Đây là quê hương của sư phụ và sư nương, nhìn qua thật tốt.”
Ngay cả Thái Việt một đường đều rất trầm mặc, cũng không nhịn được thò đầu ra, nhìn cảnh người qua lại trên đường phố, tâm tình đột nhiên không còn ủ rũ như vậy nữa.
Nơi này không có ai biết hắn, không biết thân phận của hắn, cũng không biết những chuyện xảy ra ở kinh thành của hắn, khiến hắn chợt có cảm giác được thả lỏng, phảng phất gánh nặng trên vai lập tức nhẹ hơn rất nhiều.
Biển Nguyên Trí tiến đến cạnh hắn, thấy thế cười nói: “Thế nào? Ta không lừa ngươi chứ, phủ Tuyên Hòa cũng rất phồn hoa. Tuy rằng kém hơn kinh thành, nhưng nơi này cũng có một phen tư vị khác. Lúc trước ta cũng đi qua mấy phủ thành, nhưng vẫn cảm thấy phủ Tuyên Hòa là trấn thành đáng sống nhất.”
Thái Việt chậm rãi gật đầu: “Quả thật, rất tốt.”
Người đi trên đường đều mang theo nụ cười ấm áp và xán lạn, bước chân cũng không vội vàng, là một nơi cần phải lẳng lặng hưởng thụ như thế.
“Đi thôi.” Thiệu Thanh Viễn lắc lắc Trì Trì trong lòng ngực, đứa nhóc chớp chớp đôi mắt to mê mang, vô cùng hưng phấn.
Đoàn người trực tiếp đến căn nhà Tiểu Nhị Tiến, tính sắp xếp xong trong một ngày trước, sau đó lại làm chuyện khác.
Nhưng mà khi xe ngựa đi được một nửa, Cố Đại Phượng không nhịn được nói: “Vân Đông Thanh Viễn, ta và Nguyên Trí không đến Tiểu Nhị Tiến, ta đến cửa hàng nhìn cha hắn, cũng không biết trong nhà bị hắn biến thành dạng gì.”
“Được, đại cô hai người về trước đi, ngày khác chúng ta lại đến thăm dượng.”
Cố Đại Phượng và Biển Nguyên Trí lên xe ngựa đến cửa hàng trước, bọn họ còn mang theo một xe ngựa chứa đồ.
Mấy người Cố Vân Đông thì trở về Tiểu Nhị Tiến, một nhà Lữ Thắng vốn đang trông nhà, lập tức trở nên phấn khích.
Bốn người nhà Lữ Thắng là hạ nhân đầu tiên đến Tiểu Nhị Tiến, Lữ Hồng Tú hầu hạ Dương Liễu, hiện giờ đi theo đến kinh thành. Gần đây Dương Liễu đang tìm kiếm một gia đình cho nàng ấy, Lữ Hồng Tú và Thủy Đào cũng bằng tuổi, cũng nên tìm cho nàng ấy một nhà chồng.
Lữ Thắng, Ngưu thẩm và Lữ Hồng Xảo sẽ không ở lại chỗ này lâu, sau này, khi Cố Đại Giang thi đậu công danh, chắc sẽ dẫn cả nhà bọn họ qua đó, Tiểu Nhị Tiến này có lẽ tạm thời sẽ để trống.
Viện tử bên này mỗi ngày đều được dọn dẹp, hơn nữa người Lữ gia cũng được tin bọn họ sắp trở về đây, cho nên gần như mỗi ngày đều sẽ dọn dẹp cả hai bên nhà, vừa vào cửa đã cảm thấy thoải mái và sảng khoái.
Tài nghệ nấu ăn của Ngưu thẩm càng ngày càng tốt, đoàn người ăn uống no đủ trực tiếp nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, một nhà ba người Cố Vân Đông dậy sớm, vốn muốn đi thăm nhà đại cô.
Ai ngờ còn chưa ra cửa, hai vợ chồng Dương lão gia đã tới đây. Nhà của bọn họ hiện giờ ở cùng một con đường với Cố đại cô, nhìn thấy Cố Đại Phượng trở về, tất nhiên cũng biết người một nhà Vân Đông vào thành.
Đột nhiên nhìn thấy ông ngoại bà ngoại, Cố Vân Đông còn hơi sửng sốt, hai ông bà Dương gia so với hai năm trước, thế mà lại thấy trẻ hơn một chút.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, bọn họ vốn ở quê, chưa kể không được ăn ngon mặc tốt, còn có Dương Văn Lễ kia cứ ba ngày lại đến gây rối bọn họ, cũng đủ hai ông bà sầu lo, trằn trọc ngủ không yên. Hiện tại bọn họ ở phủ Tuyên Hòa, bên người có cháu trai lớn hiếu thuận, lại đoàn tụ với con gái bị thất lạc nhiều năm, cuộc sống càng ngày càng thoải mái, tự nhiên tinh thần thoải mái, cơ thể cũng đầy đặn hơn.
Bà ngoại Dương liếc thấy bàn tay nhỏ của tiểu Trì Trì nắm lấy ghế dựa ở bên kia, hự hự, đi tới đi lui, hai mắt đều sáng lên, tiến đến ôm thằng nhỏ lên: “Đây là Trì Trì phải không? Ai u, để bà bà ôm một cái nào, lớn lên cũng thật tốt, xinh đẹp lại thông minh, tay chân cũng có lực.”
Cố Vân Đông cười đi qua đỡ hắn, sợ bà ngoại lớn tuổi ôm không nổi tiểu mập mạp này.
Ông ngoại Dương ở một bên cũng kích động muốn duỗi tay sang, nhưng nhìn đứa nhỏ da thịt mềm mại trắng nõn, lại sợ tay chân mình thô ráp dọa đứa nhỏ sợ, cho nên chỉ có thể đứng trước mặt chọc nó.
Trì Trì không sợ người lạ, hơn nữa có cha mẹ ở bên cạnh, hắn lập tức ha ha ha cười, ôm cổ bà ngoại Dương kêu lên: “Quá, quá, quá……” Chính là không kêu ra một chữ bà.
Nhưng đối với hai người già mà nói, như vậy cũng thỏa mãn rồi.
Cố Vân Đông không nhìn thấy Dương Hạc, thấy kỳ lạ hỏi: “Biểu ca đến học đường rồi sao?”
“Không phải, hắn về quê rồi.” Ông ngoại Dương nói: “Không phải tháng trước có kỳ thi thử ở huyện sao? Hắn nói năm nay có thể nắm chắc, nên trở về thử xem. Hiện tại vẫn chưa có tin tức, cũng không biết đậu hay không. Nếu thi đậu, tháng này còn phải tham gia kỳ thi phủ”
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên, Dương Hạc từ nhỏ đã bắt đầu đọc sách, chỉ vì trong nhà rất nhiều chuyện bát nháo, hơn nữa tri huyện ở đó có thù oán với Dương gia, cho nên vẫn luôn không tham gia kỳ thi huyện.
Vốn còn cho rằng đời này có thể không có cơ hội thi đậu công danh, không nghĩ tới lại đoàn tụ một nhà với Cố Vân Đông, chẳng những đón người Dương gia đến phủ Tuyên Hòa, còn kéo đổ tri huyện ở nơi đó.
Hiện tại tri huyện mới nhậm chức, Dương Hạc trở về tham gia kỳ thi huyện đã không còn vấn đề gì, hơn nữa hắn ở bên này an tâm đọc sách hai năm, củng cố cơ sở, nghĩ đến thi đậu tú tài cũng không phải việc khó.
Ông ngoại Dương vốn muốn đi theo hắn, cũng có thể có chiếu cố lẫn nhau.
Nhưng Dương Hạc không đồng ý, dù sao ông ngoại Dương đã lớn tuổi, chạy tới chạy lui như vậy cũng quá cực khổ, đối với hắn cũng không tốt.
Cũng may giữa năm ngoái, bọn họ mua một thư đồng, có thư đồng ở bên cạnh Dương Hạc, hai ông bà cũng có thể yên tâm một chút.
Lúc trước mới đến phủ Tuyên Hòa phủ, ông ngoại Dương dùng bạc trong tay mở một cửa hàng trong thành, làm chút mua bán nhỏ. Nói như thế nào thì trước kia ông cũng là đại địa chủ, có được hơn phân nửa gia sản ở huyện thành, ở phủ Tuyên Hòa này không ai ngáng chân hay kéo chân sau ông ấy, muốn làm chút mua bán vẫn rất dễ dàng.
Cũng chỉ một năm, cửa hàng vốn thuê, ông hiện tại đã có năng lực mua được.
Lúc trước Dương Liễu còn muốn cho hai ông bà cửa hàng hoa, nhưng mà hai người không đồng ý. Cũng may cửa hàng hoa ở bên cạnh cửa hàng của dượng, ông ấy cũng có thể chăm sóc.