Chương 1314: Khởi hành rời đi
Cố Vân Đông cầm một quả cam, sau đó xoay người đi lên lầu hai tìm Thiệu Thanh Viễn.
Đoàn Uyển vẫn đi theo cạnh cô, Cố Vân Đông vừa đi vừa nói chuyện cùng nàng: “Khi Hạ ma ma tới đây, ngươi cũng đi theo bà ấy học hỏi thêm. Đặc biệt là sự tự tin, gặp phải người nào thì nên nói điều gì, không nên hạ thấp địa vị của mình. Hạ ma ma ở trong cung nhiều năm, những quy củ này bà ấy là người hiểu rõ nhất.”
Hoàn cảnh sinh hoạt trước kia của Đoàn Uyển rất đơn giản, Đoàn Khiêm bảo vệ nàng rất tốt, cũng chính là bởi vì quá tốt, dưỡng thành nàng hiện tại, có những nhận thức sai lầm đối với quan hệ giữ người với người.
Ví dụ như hiếu thuận mẹ chồng, đó là chuyện nên làm, nhưng không thể dung túng mà không có điểm giới hạn.
Lần này Hạ ma ma tới vừa lúc, có thể dạy cho nàng một số nguyên tắc đối nhân xử thế, còn có sau khi về nhà chồng, sống chung với nhà chồng như thế nào.
Đoàn Uyển dùng sức gật đầu: “Tỷ yên tâm đi, ta sẽ học thật tốt.”
Hai người đi đến đầu cầu thang, vừa lúc nhìn thấy Thiệu Thanh đi xuống.
Trong tay hắn bưng một cái khay đựng đồ ăn vừa rồi. Chỉ Lan phía sau Đoàn Uyển vội vàng tiến lên, nhận lấy cái khay kia đặt ở bên quầy.
Thiệu Thanh Viễn nắm lấy tay Cố Vân Đông, hỏi: “Nói xong rồi?”
“Ừm, chúng ta trở về thôi.”
Hai người bỏ lại Đoàn Uyển trực tiếp rời khỏi Tân Minh Các.
Đoàn Uyển: “……” Nàng còn có rất nhiều lời muốn nói với Cố tỷ tỷ, ngày mai bọn họ phải đi, mình cũng không còn cơ hội.
Nhưng mà lúc này thời gian đã muộn, nàng cũng không tiện quấn lấy Cố Vân Đông.
Đoàn Uyển thở dài, đứng ở Tân Minh Các nói với mọi người: “Sau khi các ngươi dọn dẹp xong thì khóa cửa về, hôm nay đóng cửa sớm, chắc thức ăn chuẩn bị vẫn còn lại không ít, các ngươi đều mang về cho người nhà ăn đi.”
“Vâng, chủ nhân.” Mọi người cực kỳ hưng phấn, động tác càng thêm nhanh nhẹn.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn trở về Liễu phủ, Vu Kính cũng đã trở lại, vợ con của hắn còn ở nơi này, không tiện di chuyển, cho nên dứt khoát ở lại đây.
Vu đại gia và Vu Dương Hồng thì trở về nhà, sáng sớm ngày mai lại qua đây.
Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho Khuyết thị và đứa con, lại hỏi Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử chuyện ban ngày, biết mọi thứ đều bình thường, không tái đi tái lại, cũng coi như yên tâm.
Hắn viết cho Vu Kính những việc cần chú ý, cũng để lại thuốc, còn để lại một phong thư nếu hắn có chuyện gì cứ việc đến y quán Huệ Dân là được.
Mặc dù Vu Kính cũng lo lắng bệnh tình của vợ con sẽ bị tái lại, nhưng hắn biết lần này Thiệu Thanh Viễn đến Tây Nam để nhận chức, không tiện ở lại bên này lâu, bởi vậy hắn chỉ cảm ơn, cất kỹ mấy thứ này, sau đó chúc bọn họ thuận buồm xuôi gió.
Sáng sớm hôm sau, đoàn người Cố Vân Đông đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát.
Ba người Vu gia đều lại đây tiễn bọn họ, đưa đến tận cửa thành.
Đoàn Uyển cũng tới, Đậu tham tướng bận công việc, nhưng cũng phái phó tướng bên người tới, còn tặng bọn họ một phần lễ.
Đoàn Uyển luyến tiếc Cố Vân Đông, đặc biệt là nhìn thấy Trì Trì, nàng vô cùng thích hắn, ôm không chịu buông tay.
Trì Trì cảm thấy có lẽ mình khó giữ được sự trong sạch, sau khi giãy giụa máy lần, ánh mắt đáng thương nhìn Cố Vân Đông: “Mẹ, cứu, cứu……”
Đoàn Uyển ngạc nhiên không thôi: “Nó đã gọi được cữu cữu rồi sao? Được rồi, Trì Trì, kêu dì, kêu dì Đoàn.”
Cố Vân Đông: “……”
Cô có chút bất đắc dĩ vỗ vai nàng: “Được rồi, trở về đi, qua mấy ngày nữa Hạ ma ma sẽ đến. Mấy ngày này, chính ngươi chú ý nhiều hơn một chút, nhất là đại tẩu của ngươi. Chờ ca ca ngươi trở về, nhớ phải nói rõ ràng với hắn, đừng cất giấu mọi chuyện, biết không?”
Đoàn Uyển dùng sức gật đầu, sau khi Cố Vân Đông dặn dò nàng xong, thì trực tiếp lên xe ngựa.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử cũng lên xe ngựa, cuối cùng lần này bọn họ không cần vì lộ phí mà mặt ủ mày ê nữa.
Sau khi ba người Vu gia biết chuyện của bọn hắn, một hai muốn cho bọn hắn bạc, để bọn hắn có chút lộ phí đi đường.
Nói cho cùng, hai người Trịnh Tuyền Thủy là ân nhân của Vu gia. Nếu không phải hai người bọn hắn ngay từ đầu đã quyết đoán cấp cứu cho Khuyết thị, thì có lẽ Khuyết thị không thể kiên trì đến lúc gặp được Thiệu Thanh Viễn.
Cho dù đến, có lẽ cũng chỉ có thể giữ được người lớn.
Có đôi khi, thời gian cứu mạng có thể chỉ chênh lệch một chút như vậy.
Cho nên đối với người Vu gia mà nói, Thiệu Thanh Viễn cứu mạng mẹ con Khuyết thị, thì Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử cũng như vậy.
Ân nhân cứu mạng hiện giờ cần sự trợ giúp, bọn họ đương nhiên sẽ ra sức tương trợ. Cuộc sống hiện tại của Vu gia khá giàu có, đương nhiên, cho dù không giàu có, bọn họ cũng nguyện ý đưa toàn bộ tài sản.
Đối với việc này, Thiệu Thanh Viễn cũng không có ý kiến, đây đúng là hai người Trịnh Tuyền Thủy dựa vào bản lĩnh của mình kiếm được, hắn không có gì để ngăn cản.
Vì thế lần này bọn họ lại khởi hành, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần phải ăn rau nuốt cám nữa, cũng không cần lo lắng tiền dùng đến một nửa lại phải ra đường kiếm tiền.
Sau khi nói lời tạm biệt với nhau, đoàn người chuẩn bị xuất phát.
Ai biết đúng lúc này, ở cửa thành đột nhiên có một người vội vàng chạy tới.
Phó tướng kia kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Tiểu Giang, sao ngươi lại tới đây?”
Tiểu Giang là tiểu binh bên cạnh Đậu tham tướng, vẫn luôn đi theo ông ấy làm việc.
Lúc này lại vội vàng, nhìn giống như có chuyện gì đó rất quan trọng.
Tiểu Giang hành lễ với phó tướng kia, ngay sau đó đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, chắp tay nói: “Thiệu đại nhân, đại nhân của ta phái thuộc hạ tới đây có một chuyện muốn thông báo trước một tiếng với Thiệu đại nhân.”
Thiệu Thanh Viễn đi sang bên cạnh vài bước: “Qua bên này nói.”
Tiểu Giang gật gật đầu, đi qua theo, nhìn trái phải không có người mới nhỏ giọng nói: “Đại nhân nói, vừa rồi Vạn thị đã thú nhận, lần này nàng ta đi lừa gạt ở Tân Minh Các, thật ra là nghe theo lời người khác mê hoặc. Có người đưa đề nghị này cho Vạn thị, nói cách này có thể khiến nàng ta có thêm nhiều bạc, tương lai cho dù Đậu gia không đáng tin cậy, cũng không đến mức lưu lạc đầu đường hoặc là phải trở lại nhà chồng chịu tội. Ngay cả phương thuốc của hai loại thuốc viên kia, cũng do người nọ cung cấp.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Biết là ai không?”
Tiểu Giang lắc đầu: “Không biết, chỉ biết là một người phụ nữ, tự xưng là đồng hương với Vạn thị. Sau khi chúng ta biết được tin tức thì lập tức đi tìm người này, nhưng hơn nửa tháng trước, người này đã không thấy bóng dáng. Căn nhà nàng ta ở cũng là đi thuê, chạy về hướng nào, hàng xóm cũng không để ý.”
Dừng một chút, Tiểu Giang lại nói: “Nhưng mà đại nhân nói, người này cung cấp phương thuốc, lại nhằm vào Tân Minh Các, chắc là người hiểu y thuật, Thiệu đại nhân thử cân nhắc kỹ lưỡng xem có nghĩ ra được người nào hay không. Đại nhân của ta nói, ông ấy sẽ tiếp tục phái người đến quê của Vạn thị, tìm kiếm tung tích của người đồng hương kia, khi nào có manh mối, sẽ gửi tin cho ngài.”
Thiệu Thanh Viễn lập tức nghĩ tới Bạch Chi Ngôn, hắn hơi hơi nheo mắt lại, chắp tay với Tiểu Giang: “Thay ta cảm ơn Đậu tham tướng, việc này phải làm phiền ông ấy rồi.”
“Thiệu đại nhân không cần khách khí.” Tiểu Giang cười nói: “Vậy thuộc hạ không trì hoãn thời gian khởi hành của đại nhân nữa, chúc đại nhân thuận buồm xuôi gió.”
“Cáo từ.”
Thiệu Thanh Viễn khẽ thu liễm biểu tình trên mặt, xoay người về cạnh xe ngựa, liếc mắt nhìn Cố Vân Đông, ngay sau đó nói với Thiệu Văn: “Xuất phát.”
Xe ngựa lộc cộc chạy về phía trước, dần dần cách phủ Vạn Khánh càng ngày càng xa.