Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1323 - Chương 1323. Giữ Lại Bạc.

Chương 1323. Giữ lại bạc. Chương 1323. Giữ lại bạc.

Chương 1323: Giữ lại bạc.

Hai thúc thúc của Ni Ni bây giờ vẫn còn đang ở nhà cô bé.

Vốn A Tứ thuê nhà hai tháng, tiếp tục qua mấy ngày nữa là hết kỳ, đến lúc đó chủ nhà sẽ thu lại. Vậy thúc cô của cô bé sẽ biết chuyện căn nhà bị bán, không có nhà thì phải có bạc chứ? Chắc chắn bọn họ sẽ sợ số bạc này rơi vào tay người ngoài, cũng không hoàn toàn chắc chắn sau này sẽ trả lại Ni Ni làm của hồi môn.

Tiền bạc động tâm, sợ là những người này sẽ tới kiếm chuyện với Kha biểu cô.

Nhưng Kha biểu cô chỉ cười: “Cứ mặc bọn họ tới đi, xem thử rốt cuộc ai mới là người chịu thiệt.”

Tiểu Sơn nhìn Cố Vân Đông bên cạnh đang yên lặng mỉm cười thì không nói gì nữa, thoáng yên lòng.

“Nếu đã như vậy, vậy ta đi trước, sáng sớm ngày mai ta đứng cổng nha môn đợi mọi người.”

Tiểu Sơn lại dặn Ni Ni đôi câu, sau đó xoay người bước ra khỏi viện.

Cố Vân Đông lưu lại lâu hơn chút, cũng cáo từ, Kha biểu cô cũng không giữ bọn họ.

“Ngươi đi rồi sợ rằng mấy năm nữa không gặp, Trì Trì còn nhỏ như vậy, lần tới gặp có lẽ thành thiếu niên biết chạy nhảy rồi.”

Bà nói xong, đứng dậy đi vào trong phòng, nhanh chóng lấy ra một cái bọc.

“Cái này là sau khi nghe nói ngươi có thai đã chuẩn bị cho ngươi, cho Trì Trì đó, ngươi cầm lấy đi.”

Cố Vân Đông cũng không từ chối, chỉ là cầm trong tay thấy nặng, biết chắc chắn có không ít đồ.

Cô đưa cho Đồng Thủy Đào, quay lại nói với Kha biểu cô: “Người cũng giữ gìn sức khỏe, bây giờ bên cạnh có thêm Ni Ni, người cũng có thể tìm nha đầu hoặc bà vú phụ một tay, đừng cố quá. Nếu có khó khăn gì thì tới tìm Nhiếp phủ hoặc viết thư cho cháu.”

Kha biểu cô khua tay: “Ngươi mới có mấy tuổi sao mà phiền thế, việc này còn cần ngươi nói cho ta biết hay sao? Được rồi, mau đi đi.”

Cố Vân Đông đành lắc đầu, ôm Trì Trì rời đi.

Cô vừa ra khỏi cửa, Kha biểu cô lại thở dài một hơi. Ni Ni đứng bên cạnh ngước nhìn bà khó hiểu.

Kha biểu cô cười cười: “Ni Ni đói chưa, bánh bao hồi nãy ăn có ngon không? Ăn thêm nửa cái nữa cho no bụng nào, tối nay ta sẽ làm món ngon cho con ăn.”

Ni Ni bặm môi xấu hổ cười.

Kha biểu cô đặt cái bọc lên bàn, nha đầu này đem tới cho bà không ít sản vật kinh thành.

Kết quả vừa mới cởi miệng ra thì một bao lì xì rơi ra từ bên trong.

Bà mở ra xem thử, bên trong có hai tờ ngân phiếu mệnh giá năm trăm lượng bạc.

Kha biểu cô giật mình: “Nha đầu này...” Như sợ bà không sống nổi, xuất nhiều chiêu cùng một lúc như vậy, cũng quá thoáng tay.

Bà nhớ rõ khi lần đầu tiên thấy cô, hai người còn lằng nhằng chỉ vì hai lượng bạc phí thuê nhà.

Số bạc kia là Cố Vân Đông chuẩn bị từ lâu, lần này cô đi không biết khi nào có thể gặp lại. Sau đó thấy bà có ý nhận nuôi Ni Ni, vốn dĩ cô còn muốn thêm chút nữa.

Nhưng cô cũng biết tính tình Kha biểu cô, đưa thêm chắc chắn bà sẽ không nhận vì vậy đã gạt đi ý định đó.

Cố Vân Đông thở ra một hơi, thấy Đồng Thủy Đào đã dắt xe ngựa ra ngoài ngõ trước không khỏi ôm Trì Trì trong lòng bước tới.

Ai ngờ Trì Trì đột nhiên nghiêng đầu vào vai cô: “Mẹ?”

Cố Vân Đông khựng lại: “Sao vậy?”

Trì Trì không trả lời, Cố Vân Đông cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn theo hướng mắt thằng bé, lập tức sửng sốt.

Trong góc nhà cách đó không xa, đang có khoảng bảy tám người túm tụm nói gì đó. Thỉnh thoảng có một hai giọng nói vang lên.

Cố Vân Đông loáng thoáng nghe thấy hai chữ ‘Ni Ni’, đột nhiên nhéo mắt với Trì Trì ‘suỵt’.

Sau đó ôm thằng nhỏ đi tới góc bên kia.

Mấy người kia thảo luận có phần gay gắt, cho dù cô đứng đằng sau cũng không ai phát hiện, giọng phẫn nộ luôn dâng cao hai phần.

“Rốt cuộc có đi không? Cái nhà đó bán được hơn bốn trăm lượng bạc, vào tay chúng ta chia ra mỗi người cũng phải được hơn một trăm lượng, đủ cho chúng ta sống tới nửa đời sau đấy.”

“Đi, ngươi dẫn đầu đi, xem xem mụ già kia có nôn bạc ra không.”

“Bà ta có Nhiếp gia chống lưng, các người ai dám đắc tội Nhiếp gia?”

“Nhưng là bạc đó, nhiều bạc như thế lại để người đàn bà đó lấy mất? Tổn thất quá lớn.”

“Tất cả là do tiểu tử thối A Tứ, không nghĩ nó lại thủ đoạn như vậy. Nếu không phải chủ nhà đột nhiên tìm tới cửa thì chúng ta cũng chẳng biết gì.”

“Mụ già họ Kha này thật thích chõ mũi vào việc người khác. Thúc cô của Ni Ni còn ở đây, bà ta bị cái quái gì vậy? Chúng ta đi tìm bà ta thôi, bà ta chẳng qua chỉ là người ngoài, chúng ta nói phải nuôi dưỡng Ni Ni, chúng ta có lý, nhất định sẽ có thể đem Ni Ni và số bạc đó quay về.”

“Ha ha, đúng vậy, chúng ta có lý, đưa Ni Ni về thì đã làm sao?”

“Chốc nữa họ Kha kia tìm Nhiếp gia giúp đỡ, gọi người tới gây rắc rối với chúng ta vậy chúng ta sẽ không thể làm gì được nữa.”

“Vậy ngươi nói phải làm sao?”

“Đúng đó, cái này không được, cái kia cũng không được. Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bạc bay mất hay sao? Vài trăm lượng bạc đó, có số bạc này ta còn có thể cho con cái trong nhà chúng ta đi học.”

“Ta cũng có thể dùng nó để kinh doanh nhỏ.”

Mấy người bàn tán sôi nổi, Cô Vân Đông nghe vậy không nhịn được nhếch miệng một cái, những người này đúng thật là không biết xấu hổ.

Trắng trợn toan tính một đứa nhỏ như vậy nhưng lại nhát như thỏ đế, thấy Kha biểu cô có gia thế như vậy thì lại chần chừ.

Cố Vân Đông mở miệng vừa định nói thì đột nhiên có một người hô lên: “Có rồi.”

“Ta có ý kiến, các người có muốn nghe thử không?”

“Ngươi, nói mau.”

“Không phải chúng ta từng nghe ngóng rồi sao? Đàn bà họ Kha đó mất chồng sớm, vì vậy vẫn luôn sống một mình trong nhà, mà cái nhà đó không phải của trượng phu bà ta sao? Vậy chẳng lẽ gia đình hắn không có ý kiến? Nếu như biết bây giờ bà ta đang nhận nuôi một đứa nhỏ, đem cái nhà đó cho người ngoài, chắc chắn sẽ không cam lòng chứ hả? Nếu nhận nuôi thì cũng phải nuôi đứa trẻ trong gia tộc đúng không? Ta thấy chúng ta có thể tìm người trong gia tộc trượng phu bà ta để bọn họ phá hỏng chuyện này.” MAyy dich

“Đúng ha, mụ đàn bà họ Kha này không thể nhận nuôi Ni Ni nữa rồi. Vậy Ni Ni cũng chỉ có thể đi theo chúng ta, tự nhiên bạc cũng về tay chúng ta.”

Mấy người nhao nhao tán thành, thấy chủ ý này rất được.

Bấy giờ cũng không vội vàng tìm Kha biểu cô nữa, dứt khoát đi tìm người trong tộc trượng phu của bà.

Ai biết mấy người quay lại thì thấy một phụ nữ trong tay bế một đứa nhỏ đứng đó lạnh lùng nhìn chằm chằm bọ họ.

Cố Vân Đông lạnh lùng, một tay ôm con, một tay mò cây côn bên cạnh.

Mấy người kia sợ hãi, theo bản năng lùi về sau mấy bước: “Ngươi, ngươi là ai?”

Cố Vân Đông ‘ya’ một tiếng: “Cuối cùng cũng có người không biết ta sao?”

Cô còn tưởng người của phủ Tuyên Hòa đều đã biết cô trông như thế nào rồi chứ?

Bình Luận (0)
Comment