Chương 1322: Đồng ý.
Kha biểu cô và Cố Vân Đông nhì nhau, quả nhiên tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh suy nghĩ vẫn chưa được thấu đáo.
“Ta tin ngươi thật lòng muốn chăm sóc Ni Ni, tình hình nhà ngươi ta cũng biết. Trên ngươi còn có ca ca, bên dưới còn có đệ đệ muội muội, cuộc sống vốn đã khó khăn, nếu không có bạc của Ni Ni thì cuộc sống sẽ khó khăn hơn rất nhiều.”
Tiểu Sơn nói không nên lời, sự thật đúng là như vậy.
“Nhưng, ta đồng ý với A Tứ…”
“Là bởi A Tứ không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ tín nhiệm ngươi, chỉ có thể phó thác cho ngươi.” Lời nói của Kha biểu cô dần trở nên sắc sảo, có một số việc phải phân tích mới có thể khiến người ta biết rõ sự tình: “Nhưng bây giờ có lựa chọn tốt hơn rồi, ta là đàn bà đã từng thành thân, bây giờ lại lẻ loi, ta sẽ dùng toàn bộ tâm sức để chăm sóc Ni Ni. Con bé đi theo ta chí ít được ăn ngon mặc đẹp, ta lại càng không đụng tới bạc của con bé, chờ sau này xuất giá ta sẽ thêm vào làm của hồi môn.”
Tiểu Sơn mím chặt môi, phải, Kha biểu cô nuôi Ni Ni đương nhiên tốt hơn hắn nhiều.
Nhưng chung quy hắn vẫn thấy phụ công nhờ vả của A Tứ. Nhất là khi A Tứ qua đời, bản thân cũng không có bên cạnh khiến Ni Ni phải chịu nhiều tổn thương khiến lòng hắn cực kỳ hổ thẹn.
Cố Vân Đông thấy hắn không nói gì, nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ngươi không yên tâm, có thể thưởng xuyên qua đây thăm nom. Nếu bà ấy đã quyết định nhận nuôi Ni Ni vậy chắc chắn sẽ đối xử tốt với con bé. Bà ấy sẽ dạy con bé biết chữ, sẽ cho con bé điều kiện tốt, sẽ yêu thương bảo vệ con bé. Ta nghĩ nếu A Tứ thấy được thì cũng sẽ yên tâm.”
Tiểu Sơn tưởng tượng theo lời nói của cô, những cái khác không nói, chỉ riêng có thể đi học chữ thì đối với Ni Ni mà nói cũng đã là chuyện cực kỳ tốt.
Ít nhất, ở bên cạnh hắn là tuyệt đối không được.
Nghĩ tới đây, dường như Tiểu Sơn có hơi xúc động.
Cố Vân Đông thấy hắn động tâm thì cười nói: “Không thì như này, ngươi và Kha biểu cô viết khế thư, ta đưa tới thêm nhân chứng, thêm cả quan phủ đóng dấu xác nhận, cam kết Kha biểu cô sẽ không đụng tới bạc của Ni Ni, lưu lại toàn bộ dùng làm của hồi môn cho con bé. Ngươi cũng có thể tùy ý tới thăm Ni Ni xem con bé có ổn hay không, được chứ?”
Tiểu Sơn ngập ngừng, quay đầu nhìn về phía Trì Trì đang ngồi trên ghế nhỏ vừa ăn bánh bao vừa tíu tít nói chuyện với Ni Ni.
Trên người cô bé gọn gàng sạch sẽ, quần áo cũng mới tinh, trên đầu vấn hai búi tóc nhỏ lại còn cài hoa. Ngoại trừ thân hình hơi gầy gò thì cũng thấy giống em bé phúc trên bức tranh năm đó.
Hắn có nhìn về phía Cố Vân Đông, trước mặt là Vĩnh Gia quận chúa, Kha biểu cô là họ hàng Nhiếp gia, nghe nói quan hệ bọn họ rất tốt. Nếu không phải bà ấy không muốn rời căn nhà này thì đã bị Nhiếp gia đón về ở nhà lớn từ lâu.
Hai người như vậy, e là thật sự coi thường vài trăm lượng bạc kia.
Giao cho bọn họ, so với giao cho người khác quả thực hợp lý, Ni Ni cũng sẽ được giáo dục tận tình.
Tiểu Sơn hít sâu một hơi, mân mê ngón tay, cuối cùng gật đầu: “...được.”
Kha biểu cô cười: “Được, vậy ta gọi Ni Ni vào, cũng hỏi qua ý kiến của nó. Tuy nói con bé mới ba tuổi nhưng dẫu sao cũng là người được nhận nuôi, cũng phải nhìn xem con bé muốn đi theo ai.”
Tiểu Sơn sửng sốt, hỏi đứa trẻ con ba tuổi?
Không đợi hắn mở miệng, Kha biểu cô đã gọi Đồng Thủy Đào bên ngoài: “Đưa hai đứa nhỏ vào đây.”
Đồng Thủy Đào ôm Trì Trì dắt tay Ni Ni bước vào.
Kha biểu cô đón lấy Ni Ni, ánh mắt dịu dàng, đặt tay lên vai cô bé, khẽ nói: “Ni Ni con có bằng lòng sống cùng ta, sau này ở đây không?”
Ni Ni sững sờ, đôi mắt to tròn phút chốc lộ vẻ vui sướng.
Sau đó vang lên giọng nói của Tiểu Sơn: “Ni Ni, ca ca muội giao muội cho ta, nhưng ta và thím Kha vẫn muốn hỏi ý muội. Nếu muội muốn về nhà với ta thì bây giờ ta sẽ đưa muội đi. Còn nếu muội muốn đi theo thím Kha vậy ta đây cũng không miễn cưỡng.”
Ni Ni tròn mắt nhìn, nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải.
Cô bé biết Tiểu Sơn từ trước, hắn rất thân thiết với ca ca, cũng rất tốt với mình. Ca Ca từng nói sau này cô bé theo Tiểu Sơn về nhà, Tiểu Sơn ca ca sẽ chăm sóc cô bé như muội muội ruột thịt.
Tuy Ni Ni còn nhỏ nhưng có vài chuyện con bé vẫn hiểu, nhất là ý tốt và ý xấu của con người đều có cảm quan rất rõ rệt.
Tiểu Sơn ca ca đối tốt với cô bé, cô bé cũng tin tưởng Tiểu Sơn ca ca.
Nhưng lần trước lúc ca ca bệnh nặng, Tiểu Sơn ca ca đưa cô bé về nhà, cô bé đã gặp cha mẹ huynh đệ của Tiểu Sơn ca ca, bọn họ không thích mình. Tuy làm trò trước mặt Tiểu Sơn ca ca đón chào cô bé nhưng sau lưng lại mắng chửi ghét bỏ, lại còn ngáng chân cô bé.
Những điều đó cô bé chưa từng nói với ai, cô bé không muốn làm Tiểu Sơn ca ca khó xử, lại càng không muốn ca ca không yên tâm về mình.
Nhưng với Kha biểu cô thì hoàn toàn khác.
Kha biểu cô đối xử với cô bé rất tốt, kiên nhẫn nói chuyện, giúp cô bé mặc quần áo, buộc tóc, buổi tối đi ngủ còn kể chuyện cho cô bé nghe. Lúc cô bé nhớ ca ca lén khóc thút thít sẽ ôm và xoa đầu cô bé, lúc cô bé làm sai chuyện sẽ nghiêm khắc mắng nhưng sau đó sẽ ôn tồn giảng giải.
Là, là giống như..một người mẹ.
Tuy cô bé chưa từng gặp mẹ nhưng mẹ của muội muội cạnh nhà đã đối xử như vậy.
Cô bé cảm nhận được sự ấm áp, muốn sống cùng với bà ấy.
Tiểu Sơn thấy Ni Ni không nói gì, nhưng ánh mặt lại lộ ra vẻ tha thiết nhìn Kha biểu cô. Hắn thở dài trong lòng, ngồi xổm xuống xoa xoa đầu cô bé: “Sau này muội sẽ ở cùng với thím Kha, phải nghe lời đó biết chưa? Sau này ta sẽ thường xuyên tới thăm muội.”
Ni Ni hé chiếc miệng nhỏ xinh: “Nhưng, nhưng ca ca muội...”
“Ca ca muội hy vọng muội sống tốt, giao cho ta là bởi tin tưởng ta. Hiện tại thím Kha cũng là người đáng tin, vì vậy A Tứ sẽ không trách chúng ta, cậu ấy chỉ cần muội vui vẻ là vui rồi.”
Ni Ni hơi do dự gật đầu, ngừng lại một chút, cô bé ôm chân Kha biểu cô. MAyy dich
Kha biểu cô cười, một tay bế cô bé ngồi lên đùi.
Tiểu Sơn thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy: “Thím Kha, vậy phiền người chăm sóc Ni Ni.”
“Yên tâm đi, sau này Ni Ni sẽ là con gái ta.”
Cố Vân Đông thấy việc đã ổn thỏa thì kêu Đồng Thủy Đào đi lấy bút mực viết khế thư.
Ba người đều lăn tay vào, hôm nay hơi muộn rồi, ngày khác sẽ nhờ quan phủ lập hồ sơ, đến lúc đó, chuyện mới coi như hoàn thiện.
Tiểu Sơn cẩn thận cất khế thư, cũng không biết vì sao trong lòng lại nhẹ nhõm.
Vốn dĩ hắn phải đi lại chợt nghĩ ra gì đó bèn nói thêm: “Thím Kha, Ni Ni ở chỗ người, ta không vấn đề gì nhưng...bên thúc bá của Ni Ni e là khó nói.”