Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1328 - Chương 1328. Không Muốn Làm Trưởng Thôn Nữa

Chương 1328. Không muốn làm trưởng thôn nữa Chương 1328. Không muốn làm trưởng thôn nữa

Chương 1328: Không muốn làm trưởng thôn nữa

Hai năm không gặp, Trần thôn trưởng ngược lại càng thêm có tinh thần, nhìn bộ dạng hồng quang đầy mặt này, hiển nhiên cuộc sống nhỏ trôi qua không tồi nha.

Thiệu Thanh Viễn ngồi trở về, gọi Trần Lương vào phòng. Cố Vân Đông thấy thế, xoay người trở về kho hàng, đi lấy đồ Trần Tiến Bảo nhờ bọn họ mang về.

Trần Lương uống một ngụm trà, thoải mái thở dài một hơi: "Hôm qua ta nghe nói các ngươi đã trở về, muốn đến thăm một chút. Nhưng ta nghĩ các ngươi một đường trở về vất vả, cũng rất mệt mỏi, nên dứt khoát để thím các ngươi mang cho các ngươi chút đồ ăn tươi ngon.”

“Trần bá có tâm rồi.” Hôm qua Chu thị quả thật tới đưa một giỏ thức ăn. Kỳ thật lúc ấy Thiệu Thanh Viễn cũng đã nhìn ra, Chu thị có chuyện muốn hỏi mình, dù sao Trần Tiến Bảo vẫn còn ở kinh thành. Chỉ là lúc đó nhiều người, không dễ hỏi mà thôi.

Trần Lương khoát tay: "Cái gì mà có tâm hay không có tâm, thôn Vĩnh Phúc chúng ta vốn là thôn nghèo, nếu không nhờ hai vợ chồng các ngươi, nào có cuộc sống tốt đẹp như bây giờ. Ngươi nhìn mười dặm tám xã của chúng ta, người nào không biết đại danh thôn Vĩnh Phúc?"

Nói đến chuyện này, Thiệu Thanh Viễn còn có chút kỳ quái: "Hôm qua lúc chúng ta trở về, nhìn thấy đường lớn kia đã mở rộng, chuyện gì xảy ra?"

“Cái kia ah." Trần Lương cười: "Là huyện lệnh đại nhân bỏ bạc xuống sửa chữa, xưởng Cố gia này không chỉ mang lại lợi ích cho thôn Vĩnh Phúc chúng ta cùng mấy thôn phụ cận, ngay cả huyện Phượng Khai cũng được không ít chỗ tốt. Chỉ nói đường trắng kia, rất nhiều thương hộ ở phủ lân cận đều chạy tới mua, huyện lệnh đại nhân hai năm nay lấy ra chiến tích cũng đẹp hơn rất nhiều, nên đã sửa đường cho thôn chúng ta, để cho thương hộ qua lại này càng nhiều, huyện Phượng Khai càng thêm giàu có nha.”

Thiệu Thanh Viễn dừng lại, ngón tay nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn hai cái.

Đường trắng đã có trước đó mấy năm, khi đó kỳ thật thương hộ đã nhiều hơn rất nhiều, huyện lệnh lúc đó không nói muốn sửa đường. Nhưng nghe sắc phong Vân Đông là quận chúa không bao lâu đã sửa chữa đường cho thôn vĩnh phúc.

Nếu hai chuyện này không quan hệ, hắn không tin.

Nhưng không sao cả, con người mà, có chút tâm tư nhỏ của mình cũng bình thường.

Dù sao Trần Lương cũng rất cao hứng, lúc mình làm thôn trưởng, thôn Vĩnh Phúc có thể có quang cảnh như vậy, đó là an ủi lớn nhất đời hắn.

"Đúng rồi, tri huyện đại nhân còn nói để ta làm trấn trưởng."

Vị trấn trưởng của bọn họ đoạn thời gian trước phạm sai lầm, bị tri huyện cho xuống.

Nhất thời không có người thích hợp, tri huyện lập tức nghĩ đến Trần Lương.

Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, lập tức chúc mừng ông ấy: "Vậy phải chúc mừng Trần bá. "

“Chúc mừng cái gì chứ, ta cự tuyệt."

"Vì sao?"

Trần Lương thở dài một hơi: "Ta ở trong thôn này thật tốt, đi trấn cũng không biết mấy người, không muốn đi. Hơn nữa, bây giờ hai đứa con trai của ta đều có tiền đồ, cháu trai đọc sách cũng đọc rất tốt, cuộc sống thoải mái như thế. Ta còn nghĩ qua hai năm nữa, chức thôn trưởng ta cũng không chịu nữa, ta đề cử Tăng Hổ làm, đến lúc đó ta dỡ bỏ gánh nặng, cũng muốn đi kinh thành xem một chút, nhìn thêm các mặt của xã hội.”

“Trần bá không muốn làm thôn trưởng nữa?”

"Đủ rồi, ta nhìn thôn càng ngày càng tốt, tâm nguyện cũng hoàn thành. Lớn tuổi rồi, cũng nên ở nhà chơi cùng con cháu.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Rất tốt, hiện giờ Trần đại ca làm chưởng quỹ ở Cố Ký huyện thành, Trần nhị ca ở kinh thành, tương lai Trần bá muốn đi đâu thì đi nơi đó, cũng thoải mái hơn rất nhiều.”

Trần Lương vội vàng gật đầu: "Không phải sao?”

Hai người nói chuyện, bên kia Cố Vân Đông ôm một hộp đồ đi tới.

Chỉ là vừa mới đi đến bên ngoài nhà chính, Cố Vân Đông đã nhìn thấy hai thân ảnh ngồi xổm trên mặt đất thì thầm không biết đang nói cái gì.

Cô tiến lại gần nghe, bật cười: "Các người muốn ra ngoài chơi thì đi ra ngoài đi, cân nhắc cái gì?” MAyy dich

Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử bất chấp quay đầu lại, nhìn thấy Cố Vân Đông, vội vàng đứng dậy vỗ vỗ quần áo trên người: "Sư nương.”

Cao Tử gãi gãi đầu: "Chúng con không phải muốn ra ngoài chơi, kỳ thật vừa rồi chúng con đã đi dạo một vòng trở về. Lúc trước sư phụ nói, núi Cửu Hổ này có rất nhiều dược liệu, nhưng phải vào thâm sơn mới thấy được. Chúng con muốn đi xem, nhưng thâm sơn nguy hiểm, trước khi tới sư phụ đã cảnh cáo chúng con, muốn đi thâm sơn ít nhất phải để Thiệu Văn Thiệu Vũ ca đi cùng, nhưng bọn họ vừa mới trở về thôn, đều rất bận rộn, nên..."

Bọn họ đối với thôn mà sư phụ lớn lên rất tò mò, sáng sớm vừa mới tờ mờ sáng đã đi một vòng quanh thôn.

Bọn họ nghe được một ít chuyện trước kia của sư phụ, biết sư phụ khi còn bé cũng trải qua khổ sở, trong lòng không chịu nổi, muốn giúp sư phụ, kết quả cừu nhân đã không còn.

Trong lòng bọn họ nghẹn ức, vừa ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ngọn núi xa xa. Biết nơi này chính là núi Cửu Hổ sư phụ nói, hai người muốn đi dạo, lại có chút băn khoăn, lúc này mới trở về xin chỉ thị sư phụ.

Kết quả sư phụ đang nói chuyện với Trần Lương, những người khác cũng rất bận rộn.

Cố Vân Đông nghe vậy gật đầu: "Các ngươi lần đầu tiên tiến vào núi Cửu Hổ khẳng định không thể đi sâu” Cô thấy Cao Tử muốn nói chuyện, trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ta biết trước kia lúc ở đảo Lâm Tầm ngươi đi qua núi sâu, nhưng đảo Lâm Tầm cùng nơi này không giống nhau. Núi Cửu Hổ liên miên mấy ngàn dặm, một khi đi vào, rất có thể sẽ không tìm thấy lối ra, không có người quen dẫn đường, cũng có khả năng lạc ở bên trong.”

Cao Tử "Ồ" một tiếng.

Cố Vân Đông nhìn bộ dáng ỉu xìu của bọn họ, bật cười nói: "Các ngươi nếu thật sự nhàm chán, ta sẽ giao cho các ngươi một nhiệm vụ."

"Nhiệm vụ gì?" Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử lập tức có tinh thần.

Cố Vân Đông nhìn thấy Thiệu Toàn vừa vặn đi tới, lập tức vẫy tay bảo hắn tới, sau đó nói với hắn: "Ngươi đi nói với Tăng Hổ một tiếng, nói mọi người làm việc trong xưởng đều chuẩn bị một chút, để cho Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử bắt mạch cho bọn họ, đúng rồi, ngươi cũng đi qua, ba người các ngươi xem cho mọi người một chút, nói là kiểm tra thân thể miễn phí cho mọi người."

Phải, là kiểm tra y tế miễn phí.

Lúc nãy Cố Vân Đông nhìn thấy hai người Trịnh Tuyền Thủy mới nghĩ tới.

Hiện đại rất nhiều đơn vị đều tổ chức kiểm tra sức khỏe mỗi năm một lần, Cố Vân Đông cảm thấy mình cũng cần phải làm một lần.

Hơn nữa xưởng của cô làm đồ ăn, phương diện sức khỏe càng phải coi trọng hơn.

Vừa vặn, thừa dịp lúc này nhân thủ sung túc, cho mọi người làm một lần. Một chút bệnh nhỏ, có thể nhân cơ hội này điều trị một chút. Nếu thực sự có vấn đề lớn, cũng có thể phát hiện điều trị càng sớm càng tốt, để tránh những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Lời này của Cố Vân Đông vừa nói ra, ba người ở đây đều giật mình.

Bắt mạch miễn phí cho bọn họ?

Cố Vân Đông nhìn lướt qua một vòng: "Thế nào?Ngươi không hài lòng à? Đây không phải cũng là cơ hội cho các ngươi đề cao y thuật sao? Có rất nhiều người cho các ngươi thêm kinh nghiệm, rất khó để có được đó.”

Ba người Trịnh Tuyền Thủy liếc nhau một cái, lập tức dùng sức gật đầu: "Đương nhiên vui vẻ.”

Thiệu Toàn cười xoay người: "Ta đi qua nói với Tăng Hổ một tiếng.”

Hắn nói xong liền bỏ chạy, Trịnh Tuyền Thủy cùng Cao Tử cũng vội vàng đuổi theo.

Cố Vân Đông lắc đầu, cầm đồ xoay người chuẩn bị đi chính phòng.

Ai biết vừa quay đầu lại nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn cùng Trần Lương đứng ở phía sau, cười nhìn về phía cô.

Bình Luận (0)
Comment