Chương 1334: Dưới sông có người
Cuối cùng, tiểu cô nương vẫn không nhịn được, cẩn thận cầm một viên nhét vào trong miệng.
Ngay sau đó hai mắt sáng rực: “Ăn ngon quá.”
Cố Vân Đông nhét một viên khác vào trong tay nàng: “Ngon thì cầm lấy ăn vặt đi.”
Tiểu cô nương suy nghĩ một lát, quyết định nhận lấy: “Cảm, cảm ơn phu nhân.”
Chỉ trò chuyện vài câu ngắn ngủi, Cố Vân Đông cũng phát hiện, tiểu cô nương này hơi nói lắp.
Nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ là từ đầu tiên luôn nói có chút khó khăn.
Có lẽ bởi vì lý do này, nên tình tình cô bé khá hướng nội và rụt rè.
Sau khi ăn kẹo, rõ ràng tâm trạng của tiểu cô nương đã tốt hơn nhiều, con bé không cúi thấp đầu nữa, gương mặt dần trở nên vui vẻ xán lạn.
Đại khái là cảm nhận được thiện ý của Cố Vân Đông, cô bé thu lại dáng vẻ sợ hãi lúc ban đầu, bắt đầu chủ động thì thầm: “Ta, ta tên là Thái Tiểu Ngư. Phu nhân, người, người muốn đi đâu? Ta, ta có thể mang người đi.”
Cố Vân Đông lắc đầu: “Ta cũng không biết đi đâu. Đúng rồi, trên đường ngồi xe ngựa đến đây, ta thấy có một dòng sông chảy qua thôn các ngươi, nước trên dòng sông đó rất trong. Ngươi dẫn ta đến đó xem thử, thư giãn một chút.”
Theo như Tần Văn Tranh nói, thôn Đại Cốc và thôn Tiểu Cốc được ngăn cách bởi một con sông.
“Vâng, được ạ.” Thái Tiểu Ngư lập tức gật đầu: “Ta, ta dẫn người đi.”
Quả nhiên cô bé không nói nhiều lắm, sau khi lấy hết can đảm nói mấy câu, cô bé lại tiếp tục im lặng vùi đầu đi về phía trước.
Cố Vân Đông vừa đi vừa đánh giá xung quanh, dọc đường đi có không ít người tò mò nhìn cô.
Có người nhìn thấy Thái Tiểu Ngư còn trêu ghẹo vài câu, nhại lại cách nói chuyện lắp bắp của cô bé, khiến Thái Tiểu Ngư nghẹn đến đỏ bừng mặt.
Nhưng người nọ sau khi nhìn thấy Cố Vân Đông đi phía sau Thái Tiểu Ngư thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, không dám phát ra âm thanh nào, nhanh chóng bỏ chạy.
Thái Tiểu Ngư thấy thế chậm rãi thở ra một hơi, bước chân cũng không khỏi tăng nhanh tốc độ.
Lúc bọn họ đến bờ sông, rõ ràng người cũng ít hơn hẳn nên Thái Tiểu Ngư mới thả chậm bước chân lại, người cũng thả lỏng theo.
Cố Vân Đông chậm rãi đi dọc theo bờ sông, Trì Trì trong ngực nhìn thấy con sông thì hai mắt phát sáng, nhất định đòi xuống nghịch nước.
Bị Cố Vân Đông đánh một cái nó mới ủy khuất thở phì phò vùi vào trong lòng ngực cô: “Mẹ, hư.”
“Con mới hư đó, chỉ biết chơi.”
Thái Tiểu Ngư đi ở phía trước nghe thấy tiếng nói chuyện, cô bé tưởng cô muốn nói chuyện với mình, xoay đầu lại hỏi: “Phu, phu nhân, người, người nói gì?”
“À, ta hỏi là, con sông đối diện cũng là của thôn các ngươi à?”
Thái Tiểu Ngư lắc đầu: “Không, kia, đó là thôn Tiểu Cốc.”
Quả nhiên, Cố Vân Đông quan sát xung quanh, không thấy có cây cầu nào bắc qua sông, chỉ có duy nhất một cây cầu gỗ dường như cũng đã bị chặt gãy.
Chậc chậc, hình như hai thôn này chất chứa thù oán rất sâu, có vẻ bọn họ cũng không định qua lại nữa.
Cô có chút tiếc nuối, còn đang định hỏi thêm chút chuyện, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai của Thái Tiểu Ngư: “A, người, người, dưới sông có người.”
Cố Vân Đông lập tức quay đầu lại, nhìn theo ngón tay của cô bé, thực sự nhìn thấy một người đang trôi xuống từ thượng nguồn.
Sắc mặt cô chợt biến, vội đem nhét Trì Trì ở trong ngực vào tay Thái Tiểu Ngư, dặn dò: “Trông đứa bé giúp ta, đừng để nó đi đến bờ sông, đi, ta đi cứu người.”
Thái Tiểu Ngư nuốt nuốt nước miếng, gật đầu thật mạnh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy người Trì Trì: “Vâng, vâng.”
Cố Vân Đông vôi vàng chạy qua đó, bước chân vững vàng bước xuống dòng sông.
Nước sông lạnh buốt, Cố Vân Đông cũng chẳng quan tâm đến những thứ khác, cô đi thẳng ra giữa dòng sông, cho đến khi nước sông ngập đến đùi mới dừng lại.
Nước sông chảy khá xiết, cũng may Cố Vân Đông đứng rất vững, bàn chân cố định ở trong nước, nhìn người sắp trôi đến trước mắt mình, cô vội vàng kéo người lại.
Người đến gần hơn, cô mới phát hiện ra vóc dáng đối phương không lớn, dáng người cũng gầy yếu, thế mà lại là một đứa bé.
Cô nhanh chóng đi lên bờ, Thái Tiểu Ngư đứng trên bờ căng thẳng đến mức gần như ngừng thở.
Đến khi Cố Vân Đông ôm đứa bé đi đến trước mặt mình, Thái Tiểu Ngư đột nhiên mở to hai mắt ra nhìn: “A, A Thúy, sao lại là A Thúy? A Thúy làm sao vậy?”
Mặc dù đang rất lo lắng, nhưng nói chuyện lại trôi chảy hơn nhiều.
Con bé nhìn A Thúy nằm im không động đậy gương mặt trắng bệch, thì sợ tới nỗi thân thể run lên bần bật: “Phu nhân, người mau cứu cứu A Thúy, cầu ngài cứu cứu nàng.”
Thái Tiểu Ngư vừa nói vừa khóc nức nở, dáng vẻ vô cùng hoảng sợ.
Cố Vân Đông không có thì giờ trả lời cô bé, sau khi đặt đứa bé trong ngực xuống, cô lập tức cấp cứu cho đứa bé.
Cũng may là cô khá thành thạo các biện pháp sơ cứu, chỉ là không biết đứa nhỏ này đã rơi xuống nước bao lâu, vừa rồi bọn họ thấy rõ đứa nhỏ trôi dọc theo con sông xuống dưới.
Thái Tiểu Ngư không hiểu cô đang làm cái gì, đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.
Cũng nhờ đôi tay đang ôm lấy Trì Trì, mới khiến con bé cảm nhận được một chút hơi ấm.
Nhưng con bé dùng sức quá mạnh, làm Trì Trì bị khó chịu, thằng bé rầm rì giãy giụa: “A, thả.”
Cố Vân Đông tranh thủ liếc nhìn thoáng quá, cô khẽ nhíu mày, giọng nói vững vàng như đang trấn an người khác, nhưng vẫn không ngừng động tác lại, cô nói với Thái Tiểu Ngư: “Ngươi buông đứa bé ra, mau chạy đi gọi người trước đi đã.”
Thái Tiểu Ngư đột nhiên phục hồi lại tinh thần, khẩn trương gật đầu, cô bé thả Trì Trì xuống, lau nước mắt: “Vâng, ta, ta đi gọi cha mẹ A Thúy.”
Nói xong cô bé đứng bật dậy chạy đi, Cố Vân Đông vội quát: “Không, quay lại.”
“Dạ?”
Cố Vân Đông: “Ngươi về nhà, đi tìm phu quân ta, hắn là đại phu. Bây giờ A Thúy cần phải được đại phu cấp cứu!”
“Đại phu?” Hai mắt Thái Tiểu Ngư sáng lên, lau mặt, vội vàng chạy về nhà.
Chạy gần về đến nhà, cô bé mới khẽ nhíu mày nghi ngờ, nếu vị lão gia kia là đại phu, tại sao phu nhân không bế thẳng A Thúy lại đây?
Mặc dù không hiểu, nhưng đây không phải lúc suy nghĩ nhiều, cô bé không dám thả chậm tốc độ dù chỉ một chút. Cô bé vội vã chạy vào nhà hét to:“Ba, ba, a, A Thúy rơi xuống nước, mau tìm Thiệu lão gia cứu, cứu người.”
Người ở bên này nghe được động tĩnh thì hô hào nhau chạy ra. Thôn trưởng Thái nghe nói A Thúy rơi xuống nước, sắc mặt ông đại biến, không nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn nữa, dẫn người chạy đến bờ sông.
Thiệu Thanh Viễn biết Thái Tiểu Ngư ra ngoài cùng Cố Vân Đông, thật ra hắn nghe rất rõ những lời cô bé nói phía sau, biết là Vân Đông nói cô bé về nhà gọi người.
Nên lập tức chạy theo mọi người, hắn quay đầu lại phân phó Thiệu Văn: “Đi lấy túi thuốc của ta tới đây.”
“Dạ vâng.”
Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng chạy đến bờ sông, thậm chí động tác còn nhanh nhẹn hơn Thái thôn trưởng vài phần.
Bên bờ sông, Cố Vân Đông lại càng không dám thả lỏng dù chỉ một khắc, cô liên tục cấp cứu A Thúy, chỉ là mười mấy phút trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Cô nhíu chặt mày, có chút nôn nóng.
Thời gian càng lâu, A Thúy sẽ càng nguy hiểm.
Cũng may là Trì Trì vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, mặc dù tiểu gia hỏa không biết mẹ mình đang làm cái gì, nhưng công phu nhìn sắc mặt của nó là số một.
Nhìn thấy mẹ mình hiếm khi lộ ra sắc mặt nghiêm túc như vậy, tiểu gia hỏa lại càng không dám náo loạn.
Cố Vân Đông tập trung sơ cứu, đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng hò hét.