Chương 1335: Ngăn cản Cố Vân Đông
“Ngươi đang làm cái gì?”
“Mau buông A Thúy ra.”
Cố Vân Đông nhíu mày, sau đó tiếng bước chân dồn dập và vội vã phía sau ngày càng lại gần.
Ngay sau đó, hai người một nam một nữ đột nhiên chạy đến trước mặt cô, nhìn nhìn cô, sau đó lại nhìn A Thúy đang nằm dưới đất, trừng mắt chỉ vào thẳng vào cô hét lớn: “Ngươi đang làm cái gì thé? Ngươi đã làm gì A Thúy rồi?”
Cố Vân Đông liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hai người kia quen biết đứa nhỏ này, bọn họ chắc là người dân trong thôn Đại Cốc.
Chỉ là……
Cô giải thích một câu: “A Thúy rơi xuống nước, ta cấp cứu cho cô bé.”
“Cứu nó?” Nữ nhân hét chói tai: “Ngươi thế này mà nói là cứu nó à? A Thúy rơi xuống nước, ngươi phải đưa con bé đến chỗ Hà đại phu chứ. Ngươi còn ấn mạnh vào ngực nó như thế, nó vẫn còn bé, làm sao mà chịu được, ngươi rõ ràng là muốn giết người.”
“Đúng vậy, còn không buông người ra để chúng ta đưa A Thúy đi tìm đại phu, ngươi đừng có làm chậm trễ chúng ta.” Nam nhân cũng trầm mặt kêu.
Cố Vân Đông cực kỳ bực bội: “Các ngươi cãi nhau ở đây mới là làm chậm chễ ta, tránh hết ra.”
“Ngươi hại người mà còn lớn lối như vậy? Ngươi không phải là người trong thôn chúng ta, ngươi nói đi, ngươi từ đâu tới đây?” Nam nhân cả giận nói: “Ta biết rồi, chắc chắn ngươi tới từ thôn Tiểu Cốc đúng không? Ngươi muốn hại chết người của thôn Đại Cốc, ta sẽ không để ngươi thực hiện được ý đồ, A Mỹ, mau kéo nàng ta ra.”
Nữ nhân bên cạnh nghe vậy lập tức động thủ, có điều vừa mới chạm vào cánh tay Cố Vân Đông đã bị cô đẩy văng ra ngoài.
“A……” A Mỹ bị đẩy ngã dập mông xuống đất, bên này là bờ sông, trên mặt đất toàn là sỏi đá, ngã trên mặt đất không hề thoải mái.
Nam nhân tức khắc nổi giận: “Ngươi chính là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
Có thể do vẫn cố kỵ Cố Vân Đông là nữ tử, nên hắn vẫn không dám kéo cô ra.
Người nam nhân nhìn ngó xung quanh thấy Trì Trì đang trợn tròn mắt tò mò quan sát bọn họ, không nói hai lời lập tức vọt lên, một tay bế đứa bé lên, uy hiếp: “Mau buông A Thúy ra để chúng ta đưa con bé đến chỗ Hà đại phu, bằng không ta sẽ ném đứa nhỏ này ném xuống nước.”
A Mỹ xoa mông đứng dậy, cũng vội vàng đứng bên cạnh người nam tử, kêu lên: “Đúng vậy, ngươi mà không buông ra, chúng ta sẽ không khách khí đâu.”
Sắc mặt Cố Vân Đông xanh mét, nhưng vẫn không dám dừng động tác lại.
Rất tốt, dám lấy con trai ra uy hiếp cô, bọn họ chết chắc rồi.
“Nếu các ngươi thật sự lo lắng cho A Thúy, thì nên đi gọi Hà đại phu lại đây, chứ không phải ở dây dưa với ta. Các ngươi còn tiếp tục quấy rầy ta sẽ khiến ta nghi ngờ các người mới là người cố ý muốn hại chết A Thúy.”
“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì đó?” Nam tử gầm lên, nhìn A Thúy đang nằm trên mặt đất, gương mặt lộ vẻ nôn nóng.
“Được, ngươi không buông tay đúng không? Ta lập tức ném đứa nhỏ này đi.”
Hắn nói xong, lập tức ôm Trì Trì đi đến bờ sông.
A Mỹ cũng nhân cơ hội này, muốn thử kéo Cố Vân Đông lần nữa.
Cố Vân Đông nổi giận, đột nhiên nhấc một chân đá vào ngực A Mỹ.
A Mỹ bị đau hô lên một tiếng, nam nhân kia nghe thấy tiếng hét, sắc mặt trở nên khó coi.
Hắn nghiến răng, lập tức nhấc Trì Trì qua đỉnh đầu: “Đây là ngươi ép ta.”
Nhưng hắn vừa dứt lời, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân.
Nam tử còn chưa kịp quay đầu lại, trên eo chợt truyền đến một cơn đau nhói, hắn thả tay ra, đứa nhỏ trong tay tức khắc rớt xuống.
Nhưng thằng bé rơi xuống được nửa chừng, nó bất ngờ được người khác ôm vào trong lồng ngực.
Sau đó, ‘Bùm’ một tiếng, nam tử rơi kia xuống nước.
Ánh mặt Thiệu Thanh Viễn lạnh như băng: “Chỉ bằng ngươi mà cũng dám ra tay với con ta?”
Trì Trì ôm cổ hắn cười ha ha, hoàn toàn không ý thức được vừa rồi suýt nữa thì mình bị ném xuống nước.
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi, vừa rồi cô nghe được tiếng bước chân, biết có lẽ là Thiệu Thanh Viễn đến, chỉ là đôi nam nữ này không nhận ra mà thôi.
Cũng may là tới kịp, nếu không cô cũng chỉ đành phải bỏ A Thúy ra đi cứu con trai trước.
“A, cứu mạng, ta, ta không biết bơi.” Nam tử uống mấy ngụm nước sông, vũng vẫy ở trong nước.
A Mỹ bị đá ngực đau đớn, gương mặt trở nên tái nhợt.
Thiệu Thanh Viễn cười lạnh một tiếng, cũng không thèm liếc mắt nhìn người nam nhân dưới sông một cái, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Đông hỏi: “Thế nào rồi?”
“Đã qua mười lăm phút rồi, mà vẫn chưa……” Cố Vân Đông còn chưa dứt lời, dưới tay đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Cô vui mừng, nhìn A Thúy phun ra hai ngụm nước.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, vội đẩy đứa bé qua nói với Thiệu Thanh Viễn: “Chàng đến đi.”
Đúng lúc này đám người thôn trưởng Thái đuổi tới, thấy hiện trường loạn thành một đoàn, bọn họ có chút ngây ngốc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Ông vội vàng chỉ vào con trai và thôn dân ở bên cạnh: “Nhanh, nhanh cứu Đại Đức lên.”
Có hai ba người khẩn trương xuống sông, lội nước đi đến bên người Đại Đức, thấy hắn còn đang giãy giụa kịch liệt, có người rốt cuộc không nhịn được nữa túm lấy tay quát: “Nước chỉ ngập đến đùi thôi, ngươi kêu cái gì mà kêu?”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ dùng chút sức lực, kéo hắn đứng dậy.
Cả người Đại Đức ướt sũng, chật vật mở mắt ra, ý thức được bản thân vừa rồi hoảng loạn quá khiến mình xấu mặt, sắc mặt hắn có chút khó coi.
Chỉ có thể dùng sức ho khan che giấu sự xấu hổ, sau đó bị người kéo đi lên trên bờ.
Hai chân vừa mới ra khỏi mặt nước, lập tức nghe thấy mấy người sợ hãi kêu lên: “Tỉnh tỉnh, tỉnh rồi, A Thúy được cứu rồi.”
A Thúy mở mắt ra, mờ mịt ngẩng đầu lên, ngay sau đó lại hôn mê bất tỉnh.
Thôn trưởng Thái bị dọa, vội vàng hỏi: “Sao, sao lại hôn mê tiếp rồi?”
“Không có việc gì, người đã được cứu, tạm thời sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Thiệu Thanh Viễn đứng dậy, bảo Đồng Thủy Đào bế đứa bé lên: “Đưa con bé về nhà trước đi, bảo người thay quần áo cho nó, ta đi kê cho con bé một đơn thuốc.”
Thái thôn trưởng thở ra một hơi, gật đầu: “Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.”
Ngay sau đó, ông bỗng chốc ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu công tử là đại phu à?”
Vừa rồi ông cũng để ý, trên đường tới đây còn sai người đi gọi Hà đại phu.
Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu một cái, lúc này Thái Tiểu Ngư cũng thở hổn hển chạy tới nói: “Đúng vậy, Thiệu, lão gia là đại phu, Thiệu phu nhân vừa mới, vừa mới nói với ta. Chính, chính là Thiệu phu nhân bảo ta trở về, tìm Thiệu lão gia cứu, cứu người. Cũng là, cũng là Thiệu phu nhân xuống nước cứu A Thúy lên, còn, còn liên túc ấn ngực cho nàng. Vừa rồi A Thúy, ngừng thở, không hề nhúc nhích.”
Suýt chút nữa thì cô bé cho rằng người bằng hữu tốt nhất của mình ở thôn Đại Cốc sắp chết rồi, may là không có việc gì, may là có Thiệu lão gia và Thiệu phu nhân ở đây.
Thôn trưởng Thái nghe lời cháu gái nói xong có chút kinh ngạc, mới vừa rồi ông và Thiệu Thanh Viễn nói chuyện phiếm, hắn không hề đề cập đến chuyện mình tinh thông y thuật.
Thiệu Thanh Viễn xua xua tay: “Đưa người về trước đi đã.”
Thôn trưởng Thái lập tức phản ứng lại: “Đúng đúng đúng, đưa người về trước đi.”
Đoàn người vây quanh A Thúy vội vàng đi về phía nhà cô bé, ai biết mới vừa đi được hai bước, Cố Vân Đông đột nhiên lên tiếng: “Chờ một chút.”