Chương 1336: Thôn dân hoài nghi
Mọi người bối rối, nhìn cô một cách khó hiểu.
Lúc này Cố Vân Đông đang khoác một chiếc áo choàng do Thích ma ma đưa đến.
Cô nói với Đồng Thủy Đào: “Ngươi ôm A Thúy về trước đi.” Sau đo nói với Thiệu Văn Thiệu Võ: “Các ngươi bắt lấy hai người kia đi với chúng ta.”
Đồng Thủy Đào đi trước một bước, Thái Tiểu Ngư dẫn đường cho nàng.
Thôn trưởng Thái dừng lại, có chút kinh ngạc hỏi: “Thiệu phu nhân, có chuyện gì thế?”
“Trong lòng bọn họ có quỷ, muốn chạy trốn.”
Bây giờ mọi người mới phát hiện, tất cả bọn họ đều đi về nhà A Thúy, duy chỉ có hai người Đại Đức và A Mỹ đi hướng ngược lại.
Đại Đức nhìn ánh mắt nghi ngờ của mọi người, vội vàng giải thích: “Cái gì gọi là muốn chạy trốn? Ta bị hắn đá xuống sông, bây giờ cả người ướt sũng, trời lạnh thế này ta mà không về thay quần áo, thì sẽ chết cóng mất. Các ngươi chờ, chờ chúng ta về thay quần áo xong, sẽ lại đến tìm các ngươi tính sổ.”
A Mỹ cũng gật đầu, che ngực nói: “Vừa rồi ngươi đá ta một cái, ta nghi ngờ mình bị nội thương, phải đi tìm đại phu khám. Nếu ta xảy ra chuyện gì, các người phải bồi thường tiền thuốc men cho chúng ta.”
Hai người nói chuyện rất rõ ràng, nghe cũng có vài phần đạo lý.
Thôn trưởng Thái lập tức nhìn về phía Cố Vân Đông, cô cười lạnh một tiếng, nói với mọi người: “Vừa rồi lúc ta cứu A Thúy, hai người kia liên tục cản ta lại, quấy nhiễu làm phiền ta, còn định động thủ với ta. Bọn họ thậm chí còn bế con trai ta lên uy hiếp nói sẽ ném thằng bé xuống nước, nếu không phải phu quân ta kịp thời đuổi tới cứu lấy thằng bé, thì e rằng bọn họ không chỉ muốn giết A Thúy mà còn muốn giết cả con trai ta.”
Mọi người kinh ngạc, còn, còn có chuyện này nữa ư?
Đại Đức giận dữ: “Ngươi nói hươu nói vượn, ta không có. Ta căn bản là không biết ngươi đang cứu người. Từ trước tới giờ ta chưa từng thấy người nào ấn mạnh vào ngực người khác để cứu người cả. Ta sợ ngươi hại A Thúy, tình thế cấp bách cho nên ta mới uy hiếp ngươi. Các ngươi thì hay rồi, một đá ta rớt xuống sông, còn một người thì đá bị thương vợ ta. Các người thật sự cho rằng thôn Đại Cốc chúng ta không có ai, ngay cả người ngoài cũng có thể tùy tiện tới bắt nạt người trong thôn ư?”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, người này thế mà còn biết lợi dụng người dân để gây áp lực cho bọn họ.
Lúc này, không ít người dân của thôn Đại Cốc nghe thấy động tĩnh đều chạy tới xem náo nhiệt, mấy người Đại Đức là người trong thôn, đương nhiên là bọn họ tin tưởng Đại Đức hơn.
Có chút người còn chỉ trỏ Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông xì xào, thôn trưởng Thái có chút khó xử.
Cố Vân Đông cười nhạo, nói với hắn: “Được rôi, ta không tranh cãi với hai người. Thật ra nếu muốn biết rốt cuộc là ai có lòng rắp tâm muốn hại người thì chỉ cần chờ A Thúy tỉnh lại, hỏi là biết ngay. Cô bé tự nhiên lại rơi xuống nước, suýt chút nữa ngay cả mạng cũng không còn, ta cũng rất nghi ngờ. Hai người kia đến thật quá trùng hợp, bọn họ đứng cách ta rất xa đã kêu tên A Thúy, lúc ấy A Thúy nằm trên mặt đất, mặt cô bé bị ta che mất, dưới tình huống như thế mà các ngươi còn có thể nhận ra cô bé là ai, thật là thần thông quảng đại.”
Sắc mặt Thái thôn trưởng đại biến, đột ngột quay đầu nhìn về phía Đại Đức.
Có người dân khá sắc sảo cũng nói thầm vài câu: “Nói mới nhớ, không phải nhà Đại Đức cách nhà A Thúy gia không xa mà nhỉ? Bây giờ chúng ta đều đi về hướng nhà hắn, bọn họ nói mình phải về thay quần áo, thế sao lại đi hướng ngược lại nhỉ?”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người không khỏi bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng bọn họ đều là người cùng một thôn, cho nên khó mà nói thành lời.
Đại Đức thấy thế, ngón tay khẽ siết chặt, hừ lạnh nói: “Được lắm, các ngươi nghi ngờ ta đúng không? Tốt, vậy các ngươi cứ việc theo dõi chúng ta, xem chúng ta có thể trốn hay không. Chờ A Thúy tỉnh lại, hỏi con bé một chút là được chứ hả?”
Vừa dứt lời, hắn lập tức dẫn A Mỹ sải bước đi về phía nhà mình.
Thiệu Thanh Viễn hơi nheo mắt lại, quay sang nói với Thiệu Võ đứng bên cạnh: “Để mắt đến bọn họ.”
“Dạ vâng.”
Hai người Thiệu Thanh Viễn vốn không định can thiệp nhiều vào việc A Thúy rốt cuộc là ngoài ý muốn hay là bị người ta hại, mấy chuyện này chỉ cần giao cho Thái thôn trưởng là được.
Nhưng cái tên Đại Đức này dám ném Trì Trì vào trong nước, chuyện này đã không chỉ nhẹ nhàng là vạch trần nữa rồi.
Thái thôn trưởng cau mày, trong lòng có chút bực bội, đột nhiên ông ta cảm thấy có chút hối hận vì đã để đoàn người Thiệu Thanh Viễn tá túc ở đây.
Đây vốn là chuyện của thôn Đại Cốc bọn họ, chỉ cần âm thầm giải quyết nội bộ là được, Thiệu Thanh Viễn này cứ nhất quyết phải thò một chân vào, làm chuyện này lớn đến như vậy làm gì chứ?
Nhưng việc đã đến nước này, ông ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Chỉ mong việc A Thúy rơi xuống nước không liên quan đến Đại Đức, nói cách khác, ông, ông…… phải nghĩ xem nên giải quyết chuyện này thế nào mới tốt.
Đoàn người rất nhanh đã đi đến nhà của A Thúy, vừa mới bước vào cổng đã nghe thấy bên trong phát ra tiếng phụ nhân khóc.
Ngoài cổng còn có tiếng thôn dân xì xầm bàn tán, mãi tận đến khi đoàn người đến đây, mới có người bước đến hỏi Thái thôn trưởng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thái thôn trưởng đành phải thuật lại một cách ngắn gọn những chuyện đã xảy ra.
Cố Vân Đông nhân cơ hội này, đi vào nhà A Thúy mượn một gian phòng thay quần áo.
Cả người cô cũng ướt đẫm, vừa rồi Hồng Diệp đã được Thích ma ma phân phó, chạy về lấy một bộ quần áo mang đến cho cô.
Lúc cô bước ra từ gian phòng bên cạnh, Thái thôn trưởng đã ngồi nói chuyện trong gian nhà chính của nhà A Thúy.
Bên cạnh ông có một phụ nhân và một nam tử, người phụ nhân hai mắt sưng đỏ, hình như vừa rồi mới khóc một trận.
Điều khiến Cố Vân Đông kinh ngạc chính là người nam tử, thân hình hắn gầy gò, gương mặt rầu rĩ, đôi chân vô lực buông thõng trên mặt đất, trên chiếc ghế bên cạnh còn đặt một cây nạng thô sơ.
Người này…… Hai chân bị tật?
Nghe thấy tiếng động, nam tử và phụ nhân đều quay đầu.
Người phụ nhân lập tức quỳ xuống trước mặt Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: “Tiểu phụ nhân đa tạ ân nhân cứu mạng A Thúy nhà chúng ta, ta dập đầu cảm tạ hai người.”
Người nam nhân cũng muốn quỳ xuống, nhưng thân thể hắn bất tiện, chỉ có thể chắp tay cúi đầu với bọn họ: “Cảm ơn các ngươi, thật sự cảm ơn các ngươi.”
Cố Vân Đông vội vàng đỡ người phụ nhân kia dậy: “Các ngươi không cần phải làm như vậy. Là Tiểu Ngư nhìn thấy người trôi trên sông trước, ta mới có thể kịp thời cứu người lên. Đúng rồi, phu quân ta là đại phu, mặc dù vừa rồi ta đã sơ cứu qua cho A Thúy cô bé đã ói nước trong bụng ra, nhưng vẫn nên cẩn thận khám lại cho cô bé lần nữa, nếu có vấn đề gì thì trị liệu ngay sẽ tốt hơn.”
Phụ nhân không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, vậy, vậy làm phiền ân nhân.”
Bọn họ lại đi vào phòng cùng nhau, lúc này Thái Tiểu Ngư đang ở trong phòng trông A Thúy đang hôn mê bất tỉnh.
Thấy thế, cô bé vội vàng tránh sang một bên, ngẩng đầu hỏi thôn trưởng Thái: “Ông ơi, A Thúy sẽ không sao chứ?”
“Ừ, con bé sẽ không sao đâu.”
Thái Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm một hơi, Thiệu Thanh Viễn ngồi ở mép giường bắt mạch lại cho A Thúy, một lúc lâu sau hắn thoáng nhíu mày, bảo Thiệu Văn lấy túi thuốc đến
Tiếp theo hắn nói với mọi người: “Các ngươi ra ngoài đi, mọi người ở hết trong này, căn phòng quá ngột ngạt.”
Hắn chỉ để Vân Đông và mẹ của A Thúy Hồ thị ở lại.
Trong lòng Hồ thị thấp thỏm, nàng cảm giác tình hình của A Thúy không ổn lắm.
Đến khi tất cả mọi người rời khỏi phòng đóng cửa lại xong, Thiệu Thanh Viễn mới lấy túi thuốc ra, bắt đầu châm cứu cho A Thúy.
Hồ thị ở một bên nhìn đến kinh hồn bạt vía, mãi đến lúc Thiệu Thanh Viễn thu tay lại, nàng mới căng thẳng hỏi: “A Thúy không sao chứ?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng hét thất thanh: “A Mỹ hộc máu ngất đi rồi.”