Chương 1337: Cắn ngược lại một cái
Ngất rồi?
Mấy người ở trong sửng sốt, Cố Vân Đông nhịn không được bật cười: “Ta biết bản thân dùng bao nhiêu sức lực, chỉ mỗi thế mà cũng hộc máu ngất xỉu à?”
Nếu không phải diễn trò, thì chắc chắn nàng ta biểu diễn trồng cây chuối.
Thiệu Thanh Viễn thu tay lại, nói với Hồ thị: “A Thúy đã không còn việc gì nữa rồi, ngươi ở lại chăm sóc cho cô bé, chắc là một lát nữa cô bé sẽ tỉnh lại.”
Hồ thị thở hắt ra một hơi, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, nàng đang định lên tiếng, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa ‘rầm rầm’.
“Ra ngoài, người bên trong đi ra đây. Người ngoại lai mà cũng dám đến bắt nạt người trong thôn chúng ta, nếu các người không cho chúng ta một lời giải thích, chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
“Đúng vậy, các ngươi quá kiêu căng, dám đến đến thôn chúng ta đá người dân trong thôn hộc máu, liệu có còn vương pháp hay không?”
“Chỉ là một đại phu nho nhỏ mà dám phách lối như vậy, người không biết còn tưởng rằng ngươi là Thiên Vương lão tử đấy, mau ra đây.”
Thôn dân kêu gào ở bên ngoài, một lát sau tiếng của Đồng Thủy Đào truyền đến: “Ta cảnh cáo các ngươi, mau tránh ra, bằng không ta sẽ không khách khí.”
Hồ thị ở trong phòng muốn nói lại thôi, lo lắng nhìn hai người: “ n nhân, nếu không hay là các người mau trốn đi? Các ngươi……”
Lời nói còn chưa nói xong đã bị Cố Vân Đông cắt ngang: “Tại sao phải chạy trốn? Ta còn sưa tính sổ chuyện bọn họ bắt con trai ta làm con tin, suýt chút nữa còn ném thằng bé xuống dưới sông đâu. Bây giờ còn muốn vu oan giá họa cho chúng, bọn họ thật sự cho rằng chúng ta là quả hồng mềm để mặc bọn họ cấu véo à?”
“Đi thôi.” Thiệu Thanh Viễn đứng dậy, thu dọn lại túi thuốc xong, hắn đi tới cửa, đột nhiên vươn tay thình lình mở cửa phòng ra.
Mấy người Đồng Thủy Đào và Thiệu Văn đang giằng co với các thôn dân sửng sốt trong giây lát, tất cả đồng loạt ngẩng đầu lên.
Vốn dĩ bọn họ muốn lên án công khai. nhưng đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Thiệu Thanh Viễn, một đám người không khỏi lùi về phía sau một bước, nháy mắt khí thế lập tức tan rã.
Sắc mặt Thiệu Võ có chút tái xanh đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng nói: “Gia, thuộc hạ làm việc không tốt.”
Hắn đúng là đã nghe lời Thiệu Thanh Viễn, nhìn chằm chằm Đại Đức và A Mỹ, nhưng hai người này lại không làm gì cả, thậm chí còn không rời khỏi nhà. Nhưng bọn họ là vợ chồng, ngay cả một chữ cũng không nói, chỉ cần một ánh mắt cũng đã hiểu suy nghĩ của đối phương rồi.
Trong số những thôn dân đến đây, có một số ít là thân thích của Đại Đức và A Mỹ, vừa nghe A Mỹ bị người ta đánh đến hộc máu hôn mê bất tỉnh, bọn họ không nói hai lời lập tức xắn ống tay áo chạy tới. Những người còn lại nghe thấy Đại Đức gào khóc om sòm nên cũng đi theo đến đây hỗ trợ, Thiệu Võ muốn ngăn cũng không ngăn được.
Thiệu Thanh Viễn chỉ gật đầu, nhìn về phía đám người đằng sau Đại Đức.
Người kia thấy mọi người bị Thiệu Thanh Viễn trấn áp, hắn ta lập tức tiến lên:“Các ngươi đánh vợ ta thành thế này, các ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm. Bây giờ nàng bị hộc máu đang hôn mê, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nếu các ngươi không cho chúng ta một cái công đạo, thì đừng mơ tưởng đến việc có thể rời khỏi thôn.”
“Đúng vậy, đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi thôn chúng ta.” Thôn dân đứng bên cạnh hắn cũng gào lên.
Nhưng dáng vẻ vẫn có chút thiếu tự tin so với lúc ban nãy.
Đám người Đồng Thủy Đào và Thích ma ma đứng cản trước mặt bọn họ, cười lạnh nói: “Vừa rồi người vẫn khỏe lắm mà, còn tung tăng nhảy nhót đi về nhà, lúc này mới bao lâu, sao tự nhiên lại hộc máu hôn mê bất tỉnh? Không phải là các người thấy chủ tử nhà ta phú quý, định lừa bịp tống tiền bọn ta đấy chứ?”
“Cái gì mà lừa bịp tống tiền? Ai hiếm lạ mấy đồng tiền dơ bẩn của các ngươi? Các ngươi con mẹ nó đánh người mà định quay ra cắn ngược lại chúng ta à.”
Trong lúc mọi người cãi cọ ầm ĩ, Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng quét mắt nhìn một vòng, hắn là người ngoài, xem ra mặc kệ bản thân có lý hay không thì trong mắt những người này hắn chính là người vô lý.
Thiệu Thanh Viễn nhìn Thiệu Võ ở bên cạnh, ghé vào tai hắn thấp giọng nói vài câu.
Thiệu Võ lập tức đáp ứng: “Ta hiểu rồi, gia, ta sẽ đi ngay bây giờ.”
Không ai chú ý tới Thiệu Võ đang lặng lẽ rời khỏi đám đông, rất nhanh hắn đã rời khỏi nhà A Thúy.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới nhìn về Đại Đức, người có ý đồ khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ với thôn dân, cười nhạo: “Ngươi nói vợ ngươi bị hộc máu hôn mê, vừa hay, ta chính là đại phu, ta có thể qua đó xem thử .”
Đại Đức cao giọng: “Ai dám cho ngươi xem, ngộ nhỡ ngươi nhân cơ hội này giết chết vợ ta thì làm sao bây giờ? Vừa rồi Hà đại phu đã khám qua rồi.”
“Ồ, vậy Hà đại phu kia nói như thế nào?”
Thiệu Thanh Viễn quay đầu nhìn về phía thôn trưởng Thái: “Hà đại phu đâu?”
Thái thôn trưởng lau cái trán đầy mồ hôi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, vừa rồi ông cố cản lại mấy lần, nhưng lại bị tiếng của Đại Đức đè xuống.
Ông không muốn đắc tội với cả hai bên, ai mà biết được chuyện lại ầm ĩ đến mức này.
Ông vội vàng vẫy tay: “Hà Hưng, ngươi mau đến đây nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hà đại phu có vẻ do dự, hắn nhìn Thiệu Thanh Viễn, lại quay sang nhìn đám người Đại Đức.
Cuối cùng hắn ta thở dài một hơi, nói: “Tại hạ chỉ là đại phu chân đất ở trong thôn, học nghệ không tinh, nhìn không ra rốt cuộc vợ Đại Đức bị làm sao.”
Đại Đức nhíu mày, bất mãn nhìn Hà Hưng.
Người kia tránh né ánh mắt hắn, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Thiệu Thanh Viễn: “Một khi đã như vậy, không bằng chúng ta tìm một đại phu khác khám thử một chút.”
“Lại tìm một người khác, làng trên xóm dưới chỉ có duy nhất một người là Hà đại phu. Nếu muốn tìm một người khác thì phải lên tận trấn trên, đi đi về về, chỉ sợ ngay cả mạng A Mỹ nhà ta cũng không còn.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Vậy, tóm lại là ngươi muốn như thế nào? Không muốn để trượng phu ta khám, Hà đại phu thì khám không ra, lại không muốn đến trấn trên tìm đại phu khác, hay là ngươi định để vợ mình nằm nhà chờ chết?”
“Ta……” Đại Đức lập tức nghẹn họng.
Đúng lúc này, Hồ thị mừng rỡ kêu lên: “Tỉnh, tỉnh rồi, A Thúy tỉnh rồi.”
Giọng nói vừa vang lên, những người khác lập tức dời ánh mắt, quay đầu nhìn vào bên trong.
Cha A Thúy Trình Phóng chống nạng bị mọi người ép vào một góc, không thể chen ra ngoài.
Chỉ là không đợi hắn vào cửa, đã nghe được Hồ thị đột nhiên la lên một tiếng, thình lình đứng bật dậy chạy ra cửa, ánh mắt đỏ bừng chỉ vào Đại Đức: “Là ngươi, A Thúy nói chính ngươi đẩy con bé xuống sông, là ngươi muốn giết A Thúy.”
Sắc mặt Đại Đức đại biến, lập tức cãi lại: “Ngươi đừng có mà nói bậy bạ, vô duyên vô cớ ta giết A Thúy nhà ngươi làm cái gì?”
Những người khác cũng gật đầu rối rít, Thái thôn trưởng bước lên vài bước hỏi: “Mẹ A Thúy à, có phải có hiểu lầm gì hay không?”
“A Thúy tỉnh rồi, chính miệng con bé nói thế. Con bé nói mình đang đi dạo ở bờ sông, Đại Đức đột nhiên đi tới đẩy con bé. A Thúy cố gắng muốn bò lên bờ, lại bị Đại Đức đá xuống, hắn chính là muốn giết người.”
Hồ thị càng nói càng hận, ánh mắt như dao, nhào qua tóm lấy Đại Đức: “Cái đồ súc sinh này, A Thúy còn nhỏ như vậy, mà ngươi lại muốn giết con bé, ngươi không phải là người.”
Mọi người vội vàng cản nàng lại: “Mẹ A Thúy, ngươi bình tĩnh một chút, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không? Đang yên đang lành sao Đại Đức lại muốn giết con bé?”
Hồ thị không nghe, nàng chen đám đông muốn tóm lấy Đại Đức.
Gian nhà chính vốn đã không lớn, lúc này người lại nhiều, trong lúc cãi vã, mọi người lần lượt lùi ra bên ngoài.
Đại Đức đứng ở trong viện, đầu tóc có chút hỗn độn, nhìn về phía Hồ thị mắng chửi: “Ta thấy ngươi mới chính là đồ không phải ngươi.”