Chương 1338: Không phải đang nhảy nhót tung tăng đây à?
Đại Đức vén tay áo, chỉ vào nàng mắng to: “Ngươi là thấy hai người ngoại lai này không rời đi được, cho nên mới để con gái hãm hại ta có đúng không? Hồ thị, làm người thì phải có lương tâm, bọn họ cứu nữ nhi ngươi, nhưng ngươi cũng không thể đổi trắng thay đen hãm hại ta để thả bọn họ đi? Chúng ta tốt xấu gì cũng là hàng xóm nhiều năm, không ngờ ngươi lại ác độc như vậy.”
“Ta phi, ngươi mới là súc sinh độc ác, không biết xấu hổ. Ngươi hại nhà chúng ta chưa đủ thảm à? Bây giờ còn định giết chết con gái ta, không bằng ngươi dứt khoát cũng giết chết ta, giết chết cả nhà chúng ta đi. A! Súc sinh, cái đồ súc sinh này.”
Hồ thị tức giận hét to, những thôn dân khác nhìn nhau, nhất thời không biết nên tin tưởng ai.
“Súc sinh, súc sinh.” Trình Phóng cũng xông ra, chỉ là hắn đi lại không tiện, lại đang trong trạng thái hoảng loạn, không cẩn thận hụt chân ngã xuống bậc thang, lăn trên mặt đất.
Thái thôn trưởng sợ hãi kêu một tiếng: “Trình Phóng……”
Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ tiểu viện hỗn loạn thành một đoàn.
Không một ai phát hiện ra, Thiệu Thanh Viễn Và Cố Vân Đông đã biến mất.
Cho đến khi Đại Đức cảm giác có điều không thích hợp quay đầu lại mới phát hiện ra người không thấy đâu, hắn kinh hãi hét: “Hai người kia đâu? Bọn họ chạy trốn rồi?”
Thôn dân ngẩn ra, chạy nhanh bắt đầu tìm kiếm.
Bọn họ vừa chạy ra đến cửa, đã nghe thấy tiếng kêu gào phát ra từ nhà Đại Đức ở cách vách: “Ở chỗ này, bọn họ ở chỗ này. Người đâu mau tới đây, bọn họ định hại A Mỹ.”
Mọi người kinh hãi, khẩn cấp chạy đến nhà Đại Đức.
Thôn trưởng Thái đỡ Trình Phóng, nhìn hiện trường hỗn loạn, ông tức giận dậm chân: “Chuyện gì đây?”
Dây dưa một hồi, ngoại trừ những thôn dân đang bận việc ở bên ngoài, thì hơn phân nửa người dân trong thôn Đại Cốc đều chạy đến đây.
Lúc này, một nửa trong số họ vẫn đang ở nhà họ Trình, một nửa còn lại đã chạy đến nhà Đại Đức.
Mặc dù trước đó Đại Đức đã dẫn một đám người tới tìm hai người Thiệu Thanh Viễn gây chuyện, nhưng hắn vẫn để mấy người con dâu ở lại bên này trông coi.
Lúc này mấy người con dâu muốn chặn đám người Thiệu Thanh Viễn lại đều bị Cố Vân Đông quật ngã xuống đất, đỡ lưng kêu oai oái.
Lúc Đại Đức dẫn thôn dân vào cửa, đã thấy Thiệu Thanh Viễn đã đứng ở mép giường A Mỹ.
“Ngươi muốn làm gì?”
Trong tay Thiệu Thanh Viễn cầm một cây ngân châm: “Không phải ngươi nói tính mạng của nàng ngàn cân treo sợi tóc sao? Ta muốn xem thử xem rốt cuộc nàng ta có phải sắp chết thật hay không.”
Nói xong, hắn lập tức châm một kim lên trên đầu A Mỹ.
Ngay sau đó, tiếng kêu đinh tai nhức óc đột ngột vang lên.
“A……” A Mỹ chợt mở mắt ra, cơ thể nhanh nhẹn nhảy xuống mặt đất, ôm đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn chửi ầm lên: “Ngươi muốn giết người à?”
Cố Vân Đông nhìn thôn dân đang trợn mắt há mồm đứng ở cửa, cười nói: “Xem đi, đây là người ngươi nói hộc máu hôn mê sắp chết đấy à? Dáng vẻ tung tăng nhảy nhót này, nhìn còn sung sức hơn cả ta ấy chứ?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Có thôn dân cảm thấy chuyện không thích hợp, yên lặng lùi ra sau mấy bước, không muốn xen vào chuyện này nữa.
Những người còn lại phần lớn đều là thân thích của Đại Đức, đương nhiên bọn họ sẽ không lùi bước.
Ánh mắt Đại Đức nổi lên một tia độc ác: “Nhưng chuyện các ngươi đả thương người là sự thật.”
“Đúng vậy, người ngoại lai các ngươi vừa tới đã đả thương người khác, không thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy.” Thôn dân phía sau Đại Đức liếc mắt nhìn nhau một cái, nháy mắt đã vơ lấy gậy gộc, chắn Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông ở trong gian nhà chính.
Cố Vân Đông ‘chậc’ một tiếng, nhìn về phía đám người phía sau Thái thôn trưởng: “Thái thôn trưởng, ông nói xem chuyện này là thế nào?”
Thái thôn trưởng cau mày, lướt qua đám người nói: “Đúng là chuyện đả thương người là thật, Thiệu công tử, không bằng……”
Thái thôn trưởng còn chưa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc đầy kiêu ngạo: “Không bằng cái gì? Muốn bắt người ta bồi thường à? Ha ha ha ha, người thôn Đại Cốc các ngươi vẫn vô sỉ như thế.”
Người trong nhà chính cả kinh, sắc mặt biến đổi, xoay người lại.
Ngay sau đó bọn họ lập tức nhìn thấy một đám ngươi đang xông tới, trong tay những người này cũng đang cầm gậy gộc.
Người dẫn đầu là một nam tử hơn ba mươi tuổi, da đen nhẻm, nhìn có chút hung thần ác sát, nhưng lại tràn ngập khí thế, những thôn dân phía sau nhìn có vẻ rất tín phục hắn.
Người đứng bên cạnh nam tử kia là người vừa được Thiệu Thanh Viễn phái đi, Thiệu Võ, hắn lướt qua đám người chạy đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng nói: “Gia, thuộc hạ đã gọi người đến rồi.”
“Làm rất tốt.”
Thái thôn trưởng cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, tức muốn hộc máu rống to: “Phạm Vũ, ngươi tới thôn Đại Cốc làm gì?”
Phạm Vũ khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng: “Làm cái gì à? Đương nhiên là đến xem náo nhiệt rồi. Ta nghe nói các ngươi thấy tiền sáng mắt, thấy nhà người ta giàu có, nên định lừa bịp tống tiền. Lại còn giả bệnh hộc máu, không chịu thả người ta đi à? Ta đây là tới nhìn xem, có phải các ngươi thật sự vô sỉ như vậy không, nhân tiện chống lưng cho người ta, tránh cho các ngươi hủy hoại thanh thanh của thôn mình, còn làm liên lụy đến thôn của chúng ta.”
Đại Đức nghiến răng nghiến lợi: “Người thôn Tiểu Cốc các ngươi rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì cũng đừng đến thôn chúng ta xen vào chuyện của người khác?”
“Đây cũng không thể gọi là xen vào chuyện của người khác, là ta gọi người thôn Tiểu Cốc tới.” Thiệu Thanh Viễn đi tới trong viện, không biết từ khi nào phía sau có thêm một cái ghế, hắn đỡ Cố Vân Đông ngồi xuống. Nhìn người dân thôn Đại Cốc không thể tin nổi, hắn cười một tiếng.
Thái thôn trưởng lại càng khẩn trương: “Thiệu công tử, ngươi có ý gì?”
“Ý gì à?” Thiệu Thanh Viễn: “Chính là ý mà các ngươi thấy đó! Các ngươi người đông thế mạnh, ta lại là người ngoại lai, xung quanh nhiều người như vậy, luôn có người đến giúp đỡ. Xem ra ta đoán không sai, các ngươi quả nhiên sẽ không dễ dàng thả chúng ta đi, đúng lúc, chúng ta cũng không muốn đi, vẫn nên nói rõ chuyện ngày hôm nay, giải quyết xong chuyện này rồi nói sau.”
Sắc mặt Thái thôn trưởng cực kỳ khó coi, ông ta đâu có ý định tống tiền Thiệu Thanh Viễn, từ trước đến nay phong cách làm việc của ông ta vẫn luôn là một sự nhịn chín sự lành. Người bên Đại Đức nhiều, thôn dân đều đứng về phía hắn, cảm thấy Thiệu Thanh Viễn cứ tranh cãi với bọn họ cũng chẳng có ích lợi gì.
Dù sao gia đình bọn họ cũng phú quý, cho ít tiền giải trừ tai họa là xong, đối bọn họ mà nói cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải ầm ĩ lên làm chậm chễ cả hai bên chứ? Ông ta lại chẳng chiếm được chỗ tốt nào.
Nhưng ông ta không ngờ rằng, hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn lại là người không sợ làm lớn chuyện, thậm chí còn đến thôn Tiểu Cốc gọi trưởng thôn và người trong thôn tới.
Đây vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ lại ầm ĩ thành chuyện lớn giữa hai thôn.
Thái thôn trưởng hít sâu hai hơi, trầm mặt hỏi: “Ngươi muốn giải quyết như thế nào?”
“Đương nhiên là từng bước một.” Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống: “Đầu tiên là chuyện A Thúy rơi xuống sông.”
“Nơi này khi nào thì đến phiên người ngoài như ngươi làm chủ? Cút đi, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.” Đại Đức cầm gậy gỗ trong tay muốn xông lên.
Đồng Thủy Đào bước lên trước cản lại, túm lấy cây gậy trong tay hắn, gập nhẹ lại.
‘Bang’ một tiếng, cây gậy thô to bằng cánh tay lập tức gãy thành hai mảnh.
Phạm Vũ định dẫn người tiến lên hỗ trợ: “……” Cô nương này ăn cái gì mà lớn vậy? Vị Thiệu công tử có chắc là cần bọn họ giúp đỡ không?