Chương 1339: Không ai đứng về phía Trình gia.
Người dân của thôn Đại Cốc cũng bị Đồng Thủy Đào làm cho kinh sợ. Lúc trước thấy cô nương này chỉ chặn bọn họ mà không ra tay, cứ tưởng nàng ấy dễ bắt nạt, không ngờ lại đáng sợ như vậy sao?
Đại Đức bất giác lùi về sau một bước, sắc mặt lộ vẻ đề phòng.
Cố Vân Đông cười hỏi: “Bây giờ có thể nói chuyện vui vẻ được không?”
Phạm Vũ cũng đứng sau vợ chồng họ: “Muốn động thủ, vậy thì đánh thêm trận nữa đi.”
Người của thôn Đại Cốc liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn dừng lại.
Thái thôn trưởng hít sâu một hơi, kêu đứa con bê một chiếc ghế tới, yên vị ngồi đối diện Thiệu Thanh Viễn, bình tĩnh nói: “Gọi phu thê Trình Phóng tới đây.”
Trình Phóng được người dìu tới, ban nãy hắn bị ngã một cái, cũng may có Hà đại phu ở đây kiểm tra cho hắn, không có gì nghiêm trọng.
Hồ thị ôm con gái A Thúy đi tới, đôi mắt đỏ hoe phẫn nộ nhìn chằm chằm Đại Đức.
Một nhà ba người ngồi trên tảng đá lớn, ngón tay khẽ run rẩy.
Thái thôn trưởng nói: “A Thúy rơi xuống nước nói là do Đại Đức đẩy, nhưng cũng không loại trừ khả năng con bé tự nói, có ai nhìn thấy không?”
Đương nhiên là chẳng ai nhìn thấy.
Đại Đức cười khẩy: “Ta nói rồi, ba người bọn họ cố tình gài bẫy ta để giúp hai kẻ người ngoài này.”
“Súc sinh, chính là ngươi.” Hồ thị giận giữ.
Con dâu thôn trưởng vội vàng đỡ nàng: “Mẹ A Thúy, ngươi bình tĩnh lại. Ngươi vẫn đang ôm A Thúy đấy, đừng làm ngã đứa nhỏ.”
Hồ thị chỉ có thể ngồi lại, nhìn con gái yếu ớt trong lòng lại nhìn đôi chân bị thương của chồng, không nhịn được mà đau khổ, nước mắt trào ra: “Đồ khốn nạn, thế này thì giết chết bọn ta đi. Ông trời không mở mắt ra mà đánh chết tên súc sinh này.”
“Ngươi nói cái gì?” A Mỹ đùng đùng nổi giận, đang định xông tới cấu xé Hồ thị nhưng mới bước được nửa bước đã bị Đồng Thủy Đào chặn lại. A Mỹ lại nghĩ tới ban nãy nàng ấy vừa bẻ gãy cái gậy gỗ cuối cùng vẫn sợ hãi không dám tiến tới.
Cố Vân Đông nhìn A Thúy vừa mới tỉnh lại không lâu, nhẹ nhàng hỏi cô bé: “A Thúy, có đúng là tên súc sinh này đã đẩy ngươi không?”
Súc sinh? Đại Đức phẫn nộ.
A Thúy nhìn Cố Vân Đông, lúc nãy mẹ cô bé có nói chính là vị phu nhân này đã tới cấp cứu cô bé.
Tiểu Ngư nói với cô bé, vị phu nhân này vì cứu cô bé nên mới đắc tội với Đại Đức.
Cô bé khẽ gật đầu, khàn giọng nói: “Chính là hắn.”
“Vậy ngươi có biết vì sao hắn đẩy ngươi không.”
“Ta...” A Thúy vừa nói được một từ thì đột nhiên dừng lại.
Cố Vân Đông luôn nhìn cô bé, tinh ý phát hiện vẻ mặt căng thẳng của vợ chồng Trình gia khi nghe cô bé nói đến vấn đề này.
Sau đó lại thấy A Thúy cúi đầu nói nhỏ: “Ta không biết.”
Cố Vân Đông nheo mắt, hả? Xem bộ dạng không giống như là không biết, vì thế là lý do không thể nói?
Đại Đức cười khẩy chỉ vào cô bé: “Mọi người nghe thấy cả chứ? Không có nhân chứng cũng không có động cơ, đang yên đang lành ta lại đi hại một đứa con nít làm cái gì? Ta có lợi ích gì sao?”
Thôn dân thôn Đại Cốc gật đầu, hùa theo nói: “Đúng vậy đấy, Đại Đức đâu có lý do gì hại A Thúy đâu, nếu muốn hại, nhà bọn họ gần như thế thì sớm đã hại rồi, đâu cần đợi tới bây giờ?”
“Trình Phóng à, các người đều là dân của thôn Đại Cốc, sao lại vì người ngoài mà hại người cùng thôn vậy chứ?”
“Hồ thị, cô cũng đừng mở miệng ra là nói súc sinh này súc sinh kia nữa đi, đàng hoàng xin lỗi người ta đi.”
Cố Vân Đông nhìn Thiệu Thanh Viễn, bọn họ phát hiện ra một việc, cùng là người dân thôn Đại Cốc thế nhưng chẳng có ai đứng về phía Trình gia.
Không đúng, cũng có một số người mở miệng nói đỡ vài lời cho Trình gia nhưng toàn là do dự giống như có điều gì đó băn khoăn, cuối cùng tất cả lại chìm trong im lặng.
Ở thôn này Trình gia không được lòng mọi người?
Cố Vân Đông bất giác nhìn về phía Trình gia vài lần, trong mắt bọn họ sự phẫn nộ hiện lên rõ mồn một, nhưng lại cố gắng đè nén như có điều lo ngại.
Hai người đang rất phân vân thì đột nhiên thấy ngoài sân có người thò đầu vào.
Cố Vân Đông cau mày nhìn, kinh ngạc nói: “Tiểu Trịnh.”
Cũng không biết Trịnh Tuyền Thuỷ bên ngoài đã nghe được những gì, bây giờ dè dặt lướt qua đám người, nhẹ nhàng bước tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: “Sư phụ, sư nương.”
“Sao ngươi lại ở đây? Thái Việt với Cao Tử đâu? Không phải bọn họ ở cùng ngươi sao?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Trịnh Tuyền Thuỷ vẫn cứ nhỏ giọng nói: “Bọn họ về Thái gia rồi, sư phụ, con tới đây để nói với hai người một số chuyện.”
“Chuyện gì?”
Trịnh Tuyền Thuỷ ngước mắt về phía ba người nhà Trình gia đang nín nhịn, thở dài nói: “Bọn con từng ra ngoài nghe ngóng, Trình Phóng là người dân trước kia lỡ tay đả thương Tần đại nhân.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đột nhiên nhìn lên: “Trình Phóng sao?”
“Vâng, hồi đó sau khi Tần đại nhân bị thương, Trình gia đã bị huyện thái gia bắt lại. Trình Phóng bị đánh gãy chân, vốn dĩ còn bị phán lưu đày nhưng đứa con của Trình Phóng nói hai chân cha hắn đã tàn phế nếu bị lưu đày ngàn dặm chỉ e khó giữ được tính mạng. Hắn tới thay Trình Phóng đền tội hy vọng có thể thanh toán nợ nần, vì vậy cuối cùng là đứa con cả bị phán tội.”
Cố Vân Đông “…” Còn có thể như vậy sao? Luật pháp Đại Tấn còn có loại con gánh tội thay cha sao?
Không đúng, trước đây đúng là Tần Văn Tranh có nói, chỉ nhắm vào chuyện thôn dân náo loạn, còn chuyện ngộ thương Tần Văn Tranh cũng không tính toán, phạt nhỏ ngăn lớn được nhưng sao Tri huyện lại phạt Trình gia nặng như vậy? Hai chân Trình phóng tàn phế rồi thì thôi đi lại còn phạt lưu đày hắn?
Thiệu Thanh Viễn cũng nhíu mày: “Vậy cũng không tính là phạt nhỏ ngăn lớn.”
Hai người không tự chủ mà nhìn về phía người dân thôn Đại Cốc và mấy người Trình gia, Trịnh Tuyền Thủy cũng nhìn theo hướng mặt của bọn họ.
Đám thôn dân còn đang hùng hổ chỉ trích Trình gia bất nhân bất nghĩa, tâm địa xấu xa, tiếp tay cho người ngoại hại người thôn mình.
Trịnh Tuyền Thủy khẽ nói: “Trình gia ở chỗ Huyện thái gia cũng có dấu ấn, hơn nữa tuy rằng Trình Phóng đã được thả nhưng có quy định cả đời hắn không được bước chân ra khỏi thôn Đại Cốc nửa bước, không chỉ có hắn mà toàn bộ Trình gia đều như vậy, còn phải có toàn bộ thôn dân thôn Đại Cốc giám sát hắn. Nếu bị phát hiện ra khỏi thôn thì toàn bộ thôn Đại Cốc đều bị liên lụy.”
Cố Vân Đông trầm mặc, tri huyện này thật sự chẳng làm được chuyện gì.
“Bên Thôn Tiểu Cốc thì sao?” Thiệu Thanh Viễn quay đầu liếc nhìn đám người Phạm Vũ đang hăng hái xem tuồng.
Trịnh Tuyền Thủy nói: “Thôn Tiểu Cốc cũng có một gia đình bị phán chịu trách nhiệm chính, nhưng kết quả không thảm như Trịnh gia. Có trưởng thôn Phạm Vũ bảo đảm nên sau khi Trịnh gia bị cấm túc họ chỉ bị hạn chế không ra khỏi làng thôi, cũng không bị lưu đày, mà giờ vết thương bị đánh đã lành nên đoán là không vấn đề gì.”
Nói rồi Trịnh Tuyền Thủy không khỏi đồng cảm với Trịnh gia.
Nghe nói lúc trước Tần Văn Tranh bị thương ở đầu là do bị Trình Phóng không cẩn thận dùng tảng đá đập vào.
Vì thế hắn mới thảm như vậy.
Cũng có thể lý giải vì sao phần lớn người dân thôn Đại Cốc không đứng về phía hắn.