Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1340 - Chương 1340. Đại Đức Còn Có Người Giúp Đỡ.

Chương 1340. Đại Đức còn có người giúp đỡ. Chương 1340. Đại Đức còn có người giúp đỡ.

Chương 1340: Đại Đức còn có người giúp đỡ.

Cố Vân Đông nghĩ, lo lắng của Tần Văn Tranh quả nhiên không sai, Trình gia phải trả giá quá đắt cho điều đó.

Thiệu Thanh Viễn siết chặt ngón tay, thấy Đại Đức ở phía trước vẫn đang kích động lòng người, hỏi: “Vậy ngươi có phát hiện ra Đại Đức có thù oán gì với Trình gia không? Tại sao hắn lại đẩy A Thúy xuống nước?”

Trịnh Tuyền Thủy lắc đầu: “Không thấy có thù oán gì, có điều...sư phụ, Đại Đức này tìm người giúp đỡ.”

“Hả?” Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu.

Trịnh Tuyền Thủy cố nói nhỏ: “Trước lúc con cùng nhị sư đệ với cả Thái Việt đi hỏi chuyện, kết quả nghe nói có người rơi xuống nước hình như rất nguy hiểm, chúng con đang định tới xem. Không ngờ đi được một nửa thì Thái Việt phát hiện có hai người lén lút đi về phía cổng thôn, còn lảng mảng nghe được cái gì mà hai vợ chồng. Thái Việt thấy không đúng lắm nên bọn con lén lút bám theo sau, thành ra nghe được một trong hai người bọn họ nói hai vợ chồng người ngoài tới chen chân vào việc người khác cũng không biết tại sao lại náo loạn, sợ là không khống chế được. Một người khác nói Đại Đức nháy mắt ra dấu cho hắn để hắn mau chóng đi tìm người giúp đỡ.”

Đôi vợ chồng người ngoài, không phải chỉ sự phụ sư nương sao?

Bọn họ muốn người có quyền thế tới đối phó?

“Bọn con nghe ý bọn họ nói có vẻ như là muốn tìm một người có quyền thế tới giúp vậy nên bọn con mới mau chóng về Thái gia tìm sư phụ sư nương.” Trịnh Tuyền Thủy liếc nhìn Đại Đức: “Nhưng tiểu tử Thái gia nói hai người không có ở đó bọn con bèn nói với mấy người Thiệu Song, bọn họ lập tức cưỡi ngựa đuổi theo. Thiệu Song kêu sư phụ yên tâm bọn họ sẽ tùy cơ ứng biến.”

Đi cùng Thiệu Thanh Viễn tới đây chỉ có Thiệu Văn Thiệu Võ, còn lại Thiệu Song Thiệu Toàn với Tiết Vinh bọn họ đều ở lại Thái gia trông coi mấy cỗ xe ngựa, trong xe có không ít hàng tất nhiên không thể không có người trông coi.

Hiện giờ Thiệu Song và Tiết Vinh không có đây, Cao Tử và Thái Việt ở lại để Trịnh Tuyền Thủy đi trước giải thích tình hình với mấy người Thiệu Thanh Viễn, tránh để sư phụ không rõ ràng mọi chuyện sẽ chịu tội.

Thiệu Thanh Viễn đã rõ, vì thế Đại Đức cũng không phải là ỷ vào những người dân thôn Đại Cốc kia, mà là hắn...đang kéo dài thời gian.

Cố Vân Đông nheo mắt lại: “Đúng lúc ta thật muốn xem thử người này đang mượn tay ai để hại một đứa trẻ. Chẳng trách vô pháp vô thiên còn dám lấy con trai ta làm con tin, suýt chút nữa đã ném thằng bé xuống nước.”

Trì Trì ngồi trong lòng cô gật đầu thật mạnh, phẫn nộ “A!” một tiếng.

Cố Vân Đông vỗ về lưng thằng bé, bế đứa nhỏ đặt vào lòng Thiệu Thanh Viễn sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Trình gia, khẽ nói nhỏ với bọn họ: “Các người không muốn nói ra lý do vì sao Đại Đức sát hại A Thúy, không sao, đợi sau này các người muốn nói thì hẵng nói.”

Người Trình gia sững sờ, Hồ thị mở miệng, nàng ta rất rất muốn nói ra.

Nhưng không được, nói rồi, có thể khiến Trình gia gặp nạn, ngay cả ân nhân cứu con gái bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Vì vậy nàng ta chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Trình Phóng lại càng hung hăng đập mạnh vào tảng đá bên dưới, vốn là người đàn ông gầy yếu giờ phút này lại giống như con thú bị mắc kẹt, không thể làm gì, không thể nói gì, đôi mắt đỏ hoe hừng hực dường như không thể che lấp đi sự oán hận.

Hành động của Cố Vân Đông khiến thôn dân vốn đang công kích Trình gia đều dừng lại yên lặng nhìn cô.

Tiếng xì xào bàn tán nhanh chóng truyền tới: “Xem đi, Trình gia vì người ngoài này mà ra tay, coi kìa, quan hệ tốt thật đấy, chà chà...”

Thái thôn trưởng cuối cùng cũng không nhịn được mà hét lớn: “Được rồi, không cần nói nữa, Trình gia cũng là người bị hại.”

Dứt lời, hắn ngước nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu công tử, ngươi cũng thấy rồi đó, tuy rằng A Thúy nói người đẩy con bé xuống đúng là Đại Đức nhưng con bé không có bằng chứng cũng không nói ra nguyên nhân. Hai bên nói đều có lý, việc này cũng khó đoán.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ngài nói đúng, vậy trước tiên gác chuyện của A Thúy qua một bên. Nói cho cùng đây cũng là chuyện của thôn Đại Cốc các người, vậy tiếp theo nên nói chuyện của bọn ta đi thôi. Đại Đức lấy con ta làm con tin suýt chút nữa đã ném thằng bé xuống sông, vậy có phải là nên cho ta một lời giải thích không?”

Phạm Vũ bên cạnh “ồ” lên một tiếng: “Chuyện này thật đáng xấu hổ ha, vị tiểu công tử này xem chừng mới chỉ khoảng trên dưới một tuổi, đứa nhỏ yếu ớt như vậy sao ngươi lại định ném xuống sông, táng tận lương tâm như thế hả.”

“Không phải sao?” Những người phía sau hắn lập tức phụ họa theo: “Còn nói cái gì mà người bên ngoài tới làm khó người dân thôn Đại Cốc, ta thấy các người ỷ vào người đông thế mạnh muốn bắt nạt người từ bên ngoài tới thì có.”

“Không còn cách nào khác, đây chính là con dê béo lắm tiền bị nhắm trúng bị làm thịt cũng là lẽ thường.”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông được gọi là dê béo “...”

Ta đội ơn các người đã giúp ta nói chuyện nhưng làm ơn đừng tùy tiện thay thế vậy.

Sắc mặt Thái thôn trưởng tái mét: “Phạm Vũ, ở đây không có chuyện của các người.”

“Sao lại không có? Ta đã nói cả rồi, các người ăn hiếp người xứ khác, chuyện này truyền ra ngoài thì thôn chúng ta cũng bị liên lụy. Dù sao chúng ta một bên Tiểu Cốc một bên Đại Cốc nếu như không biết chẳng may bị hiểu nhầm, chúng ta có cần thanh danh nữa không?”

Thái thôn trưởng vốn là người không giỏi ăn nói, lại đối mặt với người tính khí áp chế như Phạm Vũ vậy nên suýt chút nữa thì hộc máu.

Ông ta thở hắt ra một hơi, chỉ có thể không thèm để ý tới hắn quay đầu nhìn về phía Đại Đức.

Đại Đức khinh bỉ: “Các người không phải cũng đạp vợ ta một cái sao?”

“Vợ ngươi bây giờ vẫn đang vui vẻ, còn con trai ta đang bị dọa sợ không dám nói gì.” Cố Vân Đông nói: “Trẻ con là đối tượng dễ bị dọa sợ nhất, các người tạo nghiệp chướng lại đi chọn đứa nhỏ, lối sống thôn Đại Cốc tốt thật sự tốt quá.”

Sắc mặt Đại Đức thay đổi, những thôn dân khác cũng cau mày.

Cái này cũng đúng...Chuyện người lớn đối phó với một đứa nhỏ nói ra thì quá mất mặt.

Đại Đức nghe mọi người thì thầm to nhỏ, trong lòng hoảng hốt ngay lập tức biện minh: “Lúc đó ta tưởng ngươi hại A Thúy, tình thế cấp bách nên mới chuyển đối tượng.”

“Ta không cần biết ngươi vì nguyên nhân gì, bây giờ con ta bị dọa sợ, ngươi nói phải làm sao chứ?”

“Ta...”

“Vả lại, ngươi còn kêu vợ ngươi giả bộ hộc máu lừa bọn ta, việc này cũng nên giải thích cho rõ ràng.” Thiệu Thanh Viễn thong thả đơm thêm một câu.

Phạm Vũ bên cạnh lại thêm dầu vào lửa: “Mặt cũng ghê đấy, dọa sợ con nhà người ta lại còn dọa dẫm. Người thôn Đại Cốc vô sỉ như vậy sao, thấy người có tiền lại như đỉa đói bám riết, một lớp da cũng không từ.”

“Vì vậy nên tá túc ở thôn Đại Cốc thật sự nguy hiểm.”

“Đúng vậy, Thiệu công tử vạch trần trò hề của bọn họ, bọn họ lại ỷ vào quân đông mà chặn người cướp tiền.”

“Sau này thôn Đại Cốc sẽ gọi là thôn cướp giật tránh liên lụy tới thôn Tiểu Cốc chúng ta.”

Phạm Vũ người một câu ta một câu khiến người dân thôn Đại Cốc bừng bừng tức giận.

Bình Luận (0)
Comment