Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1345 - Chương 1345. Xin Các Người Hãy Đứng Ra

Chương 1345. Xin các người hãy đứng ra Chương 1345. Xin các người hãy đứng ra

Chương 1345: Xin các người hãy đứng ra

Ngược lại là A Mỹ, vội vàng phủ nhận: "Cái gì mà có giao tình với huyện thái gia? Căn bản là không có chuyện đó. Trình gia muốn rửa sạch tội danh cho mình, đương nhiên sẽ hắt nước bẩn lên người chúng ta, lời bọn họ nói làm sao có thể tin được? Nàng ta có chứng cớ gì chứng minh việc này là Đại Đức làm không? Lúc ấy tảng đá kia đang ở trong tay Trình Phóng, mọi người đều nhìn thấy.”

Hồ thị hung tợn nhìn chằm chằm nàng ta, ánh mắt đầy tia máu.

"Mọi người quả thật đều nhìn, lúc ấy người đứng ở phía sau Đại Đức và nam nhân nhà ta có không ít, ta không tin tất cả mọi người đều không chú ý tới tảng đá kia rốt cuộc là ai đập.” Hồ thị quay đầu, nhìn thôn dân thôn Đại Cốc, nặng nề dập đầu với bọn họ: "Ta cầu xin hàng xóm láng giềng, nếu có thấy được, cầu các ngươi đi ra thay nhà chúng ta làm chứng, nhà chúng ta thật sự là oan uổng!!"

Thôn dân Đại Cốc thôn hai mặt nhìn nhau, nhưng ai cũng không tiến thêm một bước.

Có lẽ là không dám đắc tội huyện lệnh, hoặc là không muốn sinh nhiều chuyện.

Nhưng đối với Hồ thị mà nói, đây là cơ hội duy nhất của Trình gia bọn họ, bởi vì Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông trước mặt là nhân vật lợi hại hơn huyện thái gia, lần này nếu không thể xử lại án sai, bọn họ chỉ có thể chờ chết.

Trong lòng nàng vội vàng, dập đầu với dân làng: "Ta cầu xin các ngươi, tình huống trong nhà chúng ta thế nào mọi người đều biết. Nam nhân ta từ trước đến nay luôn giữ khuôn phép, ngày thường nhìn thấy ai cũng là bộ dạng tươi cười, làm việc cũng ra sức, nhà ai có khó khăn hắn cho tới bây giờ đều là tranh nhau đi lên. Lần trước hai thôn đánh nhau, cùng nhà chúng ta có quan hệ gì đây? Nam nhân ta chỉ không muốn thôn Đại Cốc chịu thiệt mới có thể xông lên phía trước, ai biết xông lên, cả nhà chúng ta đều phải bồi thường đi vào.”

“Cầu xin các ngươi, giúp chúng ta nói một câu đi. Nam nhân ta hai chân không còn, vốn là một người đầy ắp tinh thần như vậy, hiện tại mỗi ngày ở nhà đập chân mình nói liên lụy đến hai mẹ con chúng ta, cái gì cũng không làm được, hận không thể chết đi. Con trai ta còn nhỏ như vậy, đã bị lưu đày đi xa, hiện tại cũng không biết là chết hay sống, chịu bao nhiêu tội. Con gái ta vừa bị đẩy xuống nước mới được cứu lên thoát chết. Cả nhà chúng ta, cả nhà đều không sống nổi nữa, cầu xin các ngươi nể tình ngày xưa, thấy được cái gì, nói ra đi..."

Hồ thị rốt cuộc nhịn không được, cất tiếng khóc lớn lên.

A Thúy cũng quỳ gối bên cạnh nàng, dập đầu theo Hồ thị, thân thể nho nhỏ lung lay sắp đổ, giọng khàn khàn: "Cầu xin các thúc thúc thẩm thẩm, giúp chúng ta nói một câu đi, cầu xin các ngươi”

Trình Phóng nhìn vợ con như vậy, càng thêm thống hận chính mình, tay nghiêng một cái, người đã ngã xuống đất.

Cố Vân Đông nhìn thấy trong lòng âm thầm thở dài một hơi, Đồng Thủy Đào trong lòng càng khó chịu, tiến lên muốn đỡ Hồ thị dậy, kết quả bị Cố Vân Đông kéo lại.

"Tiểu thư..."

Cố Vân Đông hướng về phía nàng lắc đầu, quay đầu nhìn về phía thôn dân kia.

Thôn dân vốn cũng không có ý định mở miệng, nhìn bộ dáng ba người Trình gia như thế, trong lòng dần dần bắt đầu dao động.

Người có tình cảm đã lặng lẽ đỏ hốc mắt.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc có người cắn răng, đứng ra nói: "Ta, ta nhìn thấy, ta nhìn thấy là Đại Đức cầm tảng đá ném người.”

“Ta cũng thấy được, tảng đá kia đúng là Đại Đức để vào trong tay Trình Phóng.”

Hai người, hai thôn dân đứng ra đã đủ rồi.

Ba người Trình gia vui mừng đến phát khóc, ngẩng đầu không dập đầu nữa. Chỉ là máu lưu lại trên trán theo gương mặt chảy xuống, thật sự có chút khủng bố.

Những thôn dân khác nghe xong đều có chút kinh ngạc, nhìn về phía hai người đang nói chuyện.

Thái thôn trưởng sắc mặt tái mét, hỏi: "Các ngươi đã sớm biết, vì sao không đứng ra nói?"

"Ta, chúng ta. " Hai người liếc nhau một cái, thấp giọng nói: "Chúng ta không dám..."

"Thôn trưởng, chúng ta cũng không có biện pháp, Đại Đức ở trong thôn cũng không phải dễ chọc. Trong thôn hắn lại có nhiều thân thích huynh đệ, Trình gia là người ngoài, chỉ có một nhà bọn họ. Chúng ta cho dù nói thì thế nào? Chúng ta cũng sợ Đại Đức trả thù lại.”

Thái thôn trưởng cực kỳ tức giận: "Vậy các ngươi hiện tại không sợ nữa?"

Hai người kia cúi đầu ấp úng, chỉ là khóe mắt lại như có như không liếc qua hai người Thiệu Thanh Viễn.

Bọn họ cũng thật sự chịu không nổi Trình gia dập đầu khóc, muốn đánh cuộc một phen. Dù sao năm ngoái sau khi chuyện kia phát sinh, mắt thấy cuộc sống Trình gia trôi qua thảm hại như vậy, bọn họ vẫn luôn lương tâm khó an.

Thái thôn trưởng hít sâu hai hơi: "Vậy lúc ấy ở nha môn sao không nói rõ ràng?"

"Thôn trưởng, việc này cũng không thể trách chúng ta. Lúc trước huyện thái gia thẩm vấn từng người một, chúng ta đi vào nào dám nói nhiều, trong lòng sợ hãi muốn chết, cho rằng ngộ thương đại quan kia, tất cả chúng ta đều bị chém đầu. Lúc đó chỉ vội vàng phủ nhận không phải mình động tay, bản thân cũng khó bảo toàn, làm sao nghĩ được phải thay Trình Phóng nói chuyện? Về sau huyện thái gia định tội, chúng ta cũng không dám nghi ngờ quyết định của huyện thái gia, nên vẫn không dám lên tiếng”

Tất cả mọi người ở đây nghe xong đều trầm mặc xuống, bọn họ làm sao không phải? Lúc ấy chỉ muốn nhanh chóng phủi sạch cho mình, cái gì cũng bất chấp nói.

Đúng lúc này, Tôn bộ đầu kia đột nhiên mở miệng: "Đại nhân, quận chúa, hiện giờ chứng cớ xác thực, người ngộ thương Tần đại nhân là Liễu Đại Đức, huyện thái gia chúng ta cũng bị che mắt, nhóm tiểu nhân trở về nhất định sẽ thành thật bẩm báo huyện thái gia, đưa tội nhân chân chính ra pháp luật.”

Đại Đức không dám tin nhìn về phía hắn, Tôn bộ đầu lại híp mắt uy hiếp nhìn hắn hai cái.

Đại Đức rất nhanh đã hiểu ý, đúng, chuyện đã đến nước này, hắn sợ là không xoay người được, dù sao hắn cùng vị Thiệu đại nhân kia kết thù, hắn ta sẽ không bỏ qua cho mình. Cho nên trước tiên chỉ có thể để cho mình gánh chịu tội danh, dù sao hắn cùng huyện thái gia quan hệ tốt. Cho dù hiện tại định tội hắn, quay về vẫn có thể nghĩ biện pháp đưa hắn ra.

Ngược lại Trình gia, ah, chờ chết đi.

Bây giờ quan trọng nhất là phải lừa gạt cặp vợ chồng này rồi nói sau.

Bởi vậy Đại Đức cúi đầu, bộ dạng không biện giải nữa, cắn răng nhận tội.

Tôn bộ đầu lại mắng hắn hai câu, cam đoan với Thiệu Thanh Viễn: "Thiệu đại nhân yên tâm, huyện thái gia tất nhiên sẽ trả lại một cái công đạo cho Trình gia, cũng sẽ để cho con trai lớn kia của Trình gia trở về, một nhà đoàn tụ.”

Thiệu Thanh Viễn chỉ liếc hắn một cái, cũng không để ý tới hắn, tiếp tục nhìn Trình Phóng, hỏi: "Vậy các người làm sao biết được huyện thái gia cùng Đại Đức quen biết và có cấu kết?"

Tôn bộ đầu cắn răng: "Đại nhân..." Phàm là người có chút đầu óc, đều nên dừng lại ở đây rồi chấm dứt, vị Thiệu đại nhân này chẳng lẽ thật sự muốn cùng huyện thái gia kết thù sao?

"Câm miệng. " Thiệu Văn tiến lên một bước, lạnh lùng liếc hắn ta một cái.

Trình Phóng lại vui vẻ, kỳ thật hắn cũng biết, hôm nay cho dù kéo Đại Đức xuống cũng vô dụng, quay đầu vẫn sẽ bị huyện thái gia báo tư thù. Cho nên có thể kéo huyện thái gia xuống nước, đó mới là chuyện tốt nhất.

Vì vậy, hắn liếc nhìn Tôn bộ đầu và nói: "Chính tai ta nghe được điều đó.”

Bình Luận (0)
Comment