Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1346 - Chương 1346. Gọi Là Huyện Thái Gia... Là Tỷ Phu?

Chương 1346. Gọi là huyện thái gia... là tỷ phu? Chương 1346. Gọi là huyện thái gia... là tỷ phu?

Chương 1346: Gọi là huyện thái gia... là tỷ phu?

Trình Phóng hít sâu một hơi: "Ta nói với huyện thái gia là tảng đá kia do Liễu Đại Đức đưa cho ta, ngay từ đầu huyện thái gia đã nói ta không có chứng cớ, ta yêu cầu đối chứng với Đại Đức, huyện thái gia lại không đồng ý, thậm chí kết án qua loa. Ta không phục, huyện thái gia lại ấn cho ta tội danh khinh thường công đường, cho người cắt đứt chân ta.”

“Lúc ấy ta bị đánh đến chịu không nổi, huyện thái gia cho rằng ta ngất đi, kỳ thật lúc ấy ta còn tỉnh. Sau đó đã nhìn thấy Liễu Đại Đức đi vào, hai người vừa nói chuyện vừa cười nhạo ta. Chính tai ta nghe được Đại Đức gọi huyện thái gia là... tỷ phu.”

Tỷ phu ???

Dân làng kinh ngạc nhìn về phía Đại Đức, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng Đại Đức cho huyện thái gia chỗ tốt gì, ai biết lại, lại... Có quan hệ thân thích như vậy?

Thế nhưng, Đại Đức từ khi nào lại có thêm một tỷ tỷ?

Trình Phóng run rẩy nói: "Ta mơ mơ màng màng nghe Liễu Đại Đức cùng huyện thái gia nói, nếu ta còn không nhận tội, kiên trì muốn nói hắn mới là hung thủ, vậy dứt khoát không nhiều lời, cứ trực tiếp giết ta. Không chỉ vậy, gia đình ta cũng không bỏ qua. Ta chết thì chết thôi, nhưng hai đứa con của ta mới lớn như vậy, vợ ta gả cho ta lại càng không được hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, kết quả lại bị ta liên lụy, làm sao ta có thể an tâm?"

Thiệu Thanh Viễn nheo mắt lại: "Cho nên, ngươi nhận tội?"

"Phải, ta đã nhận tội." Trình Phóng lau mặt một cái: "Cuối cùng bị huyện thái gia phán một mình lưu đày biên giới Tây Nam đi phục vụ khổ dịch, nhưng hai chân ta đã đứt, chỉ sợ không đến nửa đường sẽ mất mạng. Con trai ta không đành lòng, nói là cha làm con trả, nhất định phải thay ta đi phục dịch. Ta không đồng ý, hắn lại tự mình đi tìm huyện thái gia, cuối cùng huyện thái gia đồng ý, mang người đi. Con trai ta, nó năm nay mới mười ba tuổi a..."

Năm nay mười ba tuổi, năm ngoái bị phán án mới mười hai tuổi, thiếu niên như vậy, đi phục vụ khổ dịch làm sao có thể chống đỡ được?

Hồ thị với A Dao nghĩ đến Trình Tiểu Tùng đến nay sinh tử không rõ, trong lòng khó chịu, lại yên lặng rơi lệ.

Trình Phóng nắm lấy tay thê tử, giọng đột nhiên trở nên phẫn nộ: "Huyện thái gia phạt cũng phạt đi, còn không cho cả nhà chúng ta rời khỏi thôn, con trai ta bị mang đi, việc này ta cho rằng sẽ dừng lại ở đây. Ai biết, ai biết huyện thái gia cùng Liễu Đại Đức căn bản không muốn buông tha chúng ta. Vợ ta lên núi hái rau dại bị lăn xuống sườn đồi một cách khó hiểu, gia đình ta bị rắn độc bò vào lúc nửa đêm, nạng của ta đột nhiên bị gãy, ta biết, ta biết họ muốn giết cả gia đình chúng ta trong im lặng.”

Hắn nói, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Liễu Đại Đức.

Dân làng hít một hơi khí lạnh, có người thấp giọng nói: "Trách không được nửa năm nay Trình gia luôn xảy ra chuyện, ta còn nghĩ nhà bọn họ có phải phạm phong thủy hay không, xui xẻo như vậy.”

Cố Vân Đông nghĩ chuyện xảy ra hôm nay: "A Thúy..."

"Kỳ thật hôm nay Thúy gặp phải loại chuyện này, là do chúng ta sơ suất.” Hồ thị mở miệng: "Sau khi chúng ta biết Liễu Đại Đức sẽ không bỏ qua cho chúng ta, đã nghĩ làm thế nào để tự cứu mình. Nhưng chúng ta căn bản đấu không lại huyện thái gia, đừng nói chúng ta không thể ra khỏi thôn này, cho dù đi ra ngoài, cũng không có cửa xin giúp đỡ. Chúng ta sau đó thậm chí còn nghĩ cả nhà có nên chạy vào trong núi sâu trốn hay không, còn tốt hơn không biết chết bất đắc kỳ tử lúc nào.”

“Nếu thật sự trốn đi, vậy Tiểu Tùng nhà chúng ta phải làm sao bây giờ? Tìm không thấy chúng ta, huyện thái gia khẳng định sẽ không bỏ qua cho Tiểu Tùng. Chúng ta không có biện pháp nào, chỉ có thể chú ý nhiều hơn một chút, cũng tận lực không cho A Thúy ra ngoài.”

Thôn dân ở đây nghe được thì đều chua xót, bọn họ không biết, Trình gia đã đến mức sơn cùng thủy tận như vậy.

Nhưng mà bọn họ lại bởi vì chuyện năm ngoái mà trong lòng có oán giận với bọn họ, cảm thấy nếu không phải Trình Phóng ngộ thương Tần đại nhân, đương gia bọn họ cũng sẽ không bị bắt đi chịu một trận khổ cực như vậy

Vì thế, bọn họ thậm chí không muốn qua lại với Trình gia, còn nói hài tử trong nhà tránh xa A Thúy, còn làm như không thấy Trình gia đang cần trợ giúp.

Hiện tại nhớ lại, trong lòng càng không có tư vị.

Hồ thị tiếp tục nói: "Vốn chúng ta cho rằng ngày ngày sẽ sống sót trong bóng tối như vậy, xem rốt cuộc ai chịu đựng được ai. Nhưng hôm nay khi ta ra khỏi cửa, đột nhiên nghe được người trong thôn mà nói, nhà thôn trưởng có khách quý tới, nhìn thân phận cũng không đơn giản, người và xe ngựa đến chật ních nhà thôn trưởng, đội ngũ kia thiếu chút nữa xếp đến cửa thôn.”

Cố Vân Đông: "......" Khoa trương là cho phép, nhưng điều này cũng quá khoa trương đi?

Hồ thị hít sâu một hơi: "Ta nghĩ, nếu thật sự là quý nhân tới, mà thân phận quý nhân thậm chí giống như Tần đại nhân năm ngoái, sẽ lợi hại hơn so với huyện thái gia, có phải nếu cầu xin bọn họ sẽ có thể cứu tính mạng cả nhà chúng ta. Cho nên ta vội vàng chạy trở về, cùng đương gia thương lượng việc này nên làm như thế nào cho phải.”

Bọn họ đương nhiên cũng không có tính toán tùy tiện đi cầu cứu, chẳng may đối phương chỉ là phú hộ bình thường, vậy chẳng những không giúp được bọn họ, thậm chí còn có thể bị Liễu Đại Đức biết tâm tư của bọn họ, đến lúc đó chết nhanh hơn.

Cho nên Hồ thị định đi hỏi thăm thân phận của những người này trước, sau đó mượn cơ hội mà làm việc, đây là cơ hội duy nhất bọn họ có thể bắt được.

Hồ thị và Trình Phóng thương lượng, rốt cuộc lấy lý do gì đến nhà Trưởng thôn Thái gặp những người đó, dù sao nhà Liễu Đại Đức ở ngay bên cạnh bọn họ, luôn âm thầm nhìn chằm chằm các nàng. Gió thổi cỏ lay, căn bản không thoát khỏi mắt bọn họ.

Ai biết chuyện này bị A Thúy nghe được, A Thúy cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, lại là bạn tốt của Thái Tiểu Ngư, cô bé lấy cớ đi tìm Thái Tiểu Ngư chơi, sẽ không khiến người khác chú ý.

Hơn nữa cô bé đi hỏi thăm thân phận của những người đó cũng dễ dàng hơn một chút, tiểu hài tử có lòng hiếu kỳ cũng là bình thường.

Nhưng cô bé biết cha mẹ sẽ không cho mình ra ngoài, vì vậy A Thúy lặng lẽ rời khỏi nhà. Vì không để cho mấy người Đại Đức phát hiện, cô bé còn đặc biệt đi theo đường ngược lại, hướng về phía bờ sông vắng người.

Nhưng mà, cô bé vẫn bị phát hiện, sao Đại Đức không đoán ra được cô bé muốn làm cái gì chứ? Dứt khoát một không làm hai không ngừng, đẩy người xuống nước.

Nhưng chuyện chính là trùng hợp như vậy, A Thúy trôi xuống hạ lưu, được Cố Vân Đông cứu lên.

Cố Vân Đông nghe hiểu: "Cho nên, lúc trước Thái thôn trưởng hỏi các ngươi, Liễu Đại Đức có lý do gì mà giết A Thúy, các ngươi nói không nên lời, là bởi vì còn chưa xác định thân phận của chúng ta, không biết có thể giúp được các ngươi hay không?"

Ba người Trình gia liếc nhau một cái, gật đầu: "Vâng, nếu lúc đó nói, vậy thật sự hoàn toàn trở mặt, không nói chúng ta, ngay cả quận chúa các ngài có lẽ cũng sẽ gặp nạn.”

Nói xong, ba người đồng loạt dập đầu với Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông.

"Đại nhân, quận chúa, thảo dân nói từng câu từng chữ đều là thật, không dám lừa gạt đại nhân cùng quận chúa, cầu đại nhân quận chúa làm chủ cho thảo dân, cứu chúng ta, cứu đứa con đáng thương của ta.”

Cố Vân Đông thở ra một hơi: "Các ngươi đứng lên trước đi, chuyện trải qua ta đã biết, chúng ta sẽ xử lý tốt.”

“Tạ ơn quận chúa, tạ ơn đại nhân." Ba người dựa vào sự nâng Đỡ Đồng Thủy Đào và Tiết Vinh, có chút cố hết sức đứng lên.

Bình Luận (0)
Comment