Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1349 - Chương 1349. Xoa Dịu

Chương 1349. Xoa dịu Chương 1349. Xoa dịu

Chương 1349: Xoa dịu

"Thiệu đại nhân nói phải, việc này cũng không thể thảo luận ra kết quả, tất nhiên nên đến huyện nha, đường đường chính chính thẩm vấn tại chỗ mới đúng." Tôn bộ đầu mở miệng.

Chỉ là rất nhanh hắn lại khó xử nói: "Nhưng lúc này sắc trời đã tối, cửa thành cũng sắp đóng lại, cho dù hiện tại khởi hành, chỉ sợ cũng không cách nào vào thành.”

Thiệu Thanh Viễn cười: "Đã như vậy, vậy hãy ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, chờ ngày mai cửa thành mở ra, đến lúc đó lại vào thành là được.”

Tôn bộ đầu hơi thở phào nhẹ nhõm: "Dạ."

“Nhưng, Liễu Đại Đức thiêu hủy kho hàng, ngộ thương Tần đại nhân, còn vu khống Trình gia cũng đã có chứng cớ xác thực, hãy nhốt người lại, ngày mai mang đến huyện nha định tội đi."

Tôn bộ đầu liên tục gật đầu: "Dạ, đại nhân, đây là chuyện nên làm."

"Bên ta không đủ nhân lực, các ngươi lại khó thoát khỏi liên quan. Thái thôn trưởng, vợ chồng Liễu Đại Đức giao cho ngươi, ngươi tìm mấy thôn dân trông chừng bọn họ, đừng để người chạy.”

Thái thôn trưởng vội vàng đáp ứng, tìm mấy lao động tráng kiện trói Liễu Đại Đức lại, trực tiếp nhốt vào từ đường trong thôn.

Không chỉ có bọn họ, còn có ba người Trình gia, hai người nói nhìn thấy Liễu Đại Đức đập người, cùng với Cao Cường và Diêu Lực với tư cách làm nhân chứng, cũng ở gần nhà Thái trưởng thôn.

Sau khi Thiệu Thanh Viễn an bài xong, những chuyện khác đều giao cho Thái thôn trưởng.

Hắn mang theo đám người Cố Vân Đông trở về nhà Thái trưởng thôn trước, lúc này trời đã tối sầm lại, mọi người trải qua lần này cũng đói đến lợi hại.

Thái thôn trưởng gọi người nhà ra, vốn không biết thân phận của mấy người Thiệu Thanh Viễn, cho nên chỉ dành ra hai gian phòng cho bọn họ ở. Hiện giờ đã biết, tất nhiên không có khả năng để cho bọn họ cùng hạ nhân tách ra.

Cuối cùng Thái trưởng thôn sắp xếp cho người nhà mình ở nhà những người khác trong thôn, toàn bộ nhà mình cho Thiệu Thanh Viễn mượn ở.

Đoàn người Cố Vân Đông sau khi ăn cơm xong thì nói Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đi cách vách kiểm tra cho người Trình gia một chút.

Chân Trình Phóng hôm nay đã ngã nhiều lần, khẳng định bị thương thêm. Còn có A Thúy, rơi xuống nước vốn thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không có, còn chưa điều trị cho tốt. Ngay cả trán Hồ thị cũng bị dập đầu chảy máu.

Trịnh Tuyền Thủy kiểm tra cho A Thúy và Hồ thị xong, còn đối với chân Trình Phóng thì khó rồi.

Chân này của hắn đã hoàn toàn không thể chữa khỏi rồi, vốn còn muốn xem có thể chữa được hay không. Nhưng huyện thái gia lúc trước dùng hình đã muốn mạng hắn, nên chưa từng trị liệu qua, muốn đứng lên là không có khả năng.

Chỉ có thể tạm thời chữa khỏi vết thương của hắn, sau này dưỡng tốt, tình huống có lẽ sẽ được cải thiện.

Nhưng cho dù như thế, Trình gia cũng đã rất cảm kích, đối với hắn cảm tạ lại cảm tạ.

Nhưng khi Trịnh Tuyền Thủy Cao Tử định đi, Trình gia lại lo lắng nhìn hắn.

Không chỉ họ, bốn nhân chứng khác trong phòng cũng có chút lo lắng.

Trịnh Tuyền Thủy vừa nhìn bộ dạng bọn họ đã biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, vừa vặn, sư phụ để cho mình cùng sư đệ tới đây, cũng có ý trấn an bọn họ.

"Ta biết trong lòng các ngươi lo lắng, nhưng yên tâm đi. Sư phụ ta nói, việc này nếu ngài ấy đã quản thì sẽ quản đến cùng, sẽ không lưu lại tai họa ngầm cho các ngươi, các ngươi hãy tin tưởng ngài ấy.”

Trịnh Tuyền Thủy nói như vậy, bảy người trong phòng ít nhiều vẫn được an ủi một chút.

Chỉ là, còn có một điểm làm cho bọn họ có chút lo lắng.

Diêu Lực do dự một lúc lâu, vẫn nhỏ giọng hỏi: "Vậy, Trịnh tiểu ca a, ta có thể hỏi một chút hay không, Thiệu đại nhân, ngài ấy, ngài ấy chức quan mấy phẩm vậy?”

Bọn họ thật sự lo lắng, dù sao lúc trước bọn họ đã đánh cuộc hết thảy, nên nói hay không nên nói đều nói xong. Nếu vị Thiệu đại nhân này đấu không lại huyện lệnh đại nhân, vậy không chỉ bọn họ, ngay cả người nhà cũng không có kết cục tốt.

Trịnh Tuyền Thủy đối với lo lắng của bọn họ cũng hiểu được, hắn hơi hơi nâng cằm, có chút kiêu ngạo nói: "Sư phụ ta lúc trước ở kinh thành là quan tam phẩm.”

Mọi người vừa nghe, ánh mắt sáng lên, tam phẩm ah? Còn là quan ở kinh thành, vậy thu thập Lữ đại nhân khẳng định rất dễ dàng.

Nhưng mà Trịnh Tuyền Thủy lại nói tiếp: "Bất quá hiện tại là thất phẩm, sư phụ đang đi Tây Nam nhậm chức tri huyện."

Mọi người: " ..."

Thất phẩm !!!

Vậy không phải là giống như Lữ đại nhân sao? Không chỉ như thế, nơi này còn là địa bàn của Lữ đại nhân, vị Thiệu đại nhân kia chỉ mang theo chút người như vậy, đâu phải là đối thủ của Lữ đại nhân? Đám người Diêu Lực đã muốn khóc, trong lòng lạnh run, nghĩ đến lần này xong đời.

Một hồi lâu sau, Cao Cường mới lẩm bẩm nói: "Từ tam phẩm kinh thành, đến thất phẩm địa phương, đó không phải, không phải là bị giáng chức sao?" Chẳng những chức quan giống Lữ đại nhân, còn có thể là phạm tội bị Hoàng Thượng chán ghét, quyền lợi trong tay có thể còn không bằng Lữ đại nhân.

Trịnh Tuyền Thủy ngẩn ra, bị Cao Tử đẩy một cái: "Huynh dọa bọn họ làm gì?”

Trịnh Tuyền Thủy: "Ta không có.”

Cao Tử không nói gì thở dài một hơi, nói với mấy người Trình gia: "Ngươi đừng nghe bọn hắn đấy, tuy rằng sư phụ ta hiện giờ là quan thất phẩm địa phương, nhưng cũng không nhất định sẽ kém hơn tri huyện này. Các ngươi phải biết rằng, quan thất phẩm với quan thất phẩm cũng có khác nhau.”

Có, có gì khác nhau?

Cao Tử: "..." Cái này, giải thích rất phức tạp, bọn họ cũng không nhất định sẽ hiểu.

Suy nghĩ một chút, hắn chỉ có thể nói: "Các ngươi biết vì sao hôm nay vừa qua buổi trưa không bao lâu chúng ta đã nghỉ chân ở thôn Đại Cốc này không? Nơi này cách huyện thành không xa, nếu muốn đặt chân, trực tiếp đi huyện thành chẳng phải là thuận tiện hơn sao?"

Diêu Lực nói: "Ta nghe nói, nghe nói là tiểu công tử không thoải mái, cho nên mới phải dừng lại ở thôn Đại Cốc.”

Cao Tử cười một tiếng.

Diêu Lực ngẩn ra: "Chẳng lẽ không phải?"

“Đương nhiên là không." Trịnh Tuyền Thủy nói: "Chúng ta cố ý dừng lại ở thôn Đại Cốc." Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía ba người Trình gia, nói: "Kỳ thật hôm nay cho dù các ngươi không hỏi thăm thân phận sư phụ ta, không cầu xin ngài ấy làm chủ trả lại trong sạch cho các ngươi, chúng ta cũng sẽ điều tra rõ ràng chân tướng sự việc."

"Thật sao?" Trình Phóng kinh ngạc.

Trịnh Tuyền Thủy gật đầu: "Trước khi rời kinh, Tần đại nhân nhờ sư phụ ta dừng lại một chút, xem chuyện ngộ thương lúc trước đã xử lý như thế nào. Tần đại nhân khi đó bị thương, bởi vì hành trình vội vàng nhân thủ không đủ cho nên chỉ dặn dò tri huyện địa phương điều tra việc này, trọng điểm là điều tra nguyên nhân hai thôn ẩu đả cũng giải quyết việc này, về ngộ thương, phạt ít ngăn nhiều là được. Nhưng sau khi Tần đại nhân trở về vẫn lo lắng, vừa hay sư phụ ta phải đi Tây Nam, sẽ đi ngang qua nơi này, nên nhờ chúng ta điều tra rõ ràng tình huống, nếu có cái gì không đúng có thể kịp thời sửa chữa, miễn cho họa đến người vô tội. Ai ngờ, Tần đại nhân lại đoán trúng.”

Bình Luận (0)
Comment