Chương 1350: Có bao nhiêu người đến
Người Trình gia đều sợ ngây người, một lúc lâu sau mới che miệng khóc lên.
"Thì ra, chúng ta không đến mức bị dồn đến đường cùng, thì ra Tần đại nhân vẫn để chuyện này ở trong lòng, chúng ta, chúng ta sẽ không bị từ bỏ..."
Bốn người khác nghe xong trong lòng nhất thời cảm thấy may mắn không thôi, bọn họ vốn tưởng rằng Thiệu đại nhân cùng quận chúa vừa vặn bắt gặp việc này, cho nên chỉ là gặp chuyện bất bình muốn nhúng tay vào việc này.
Loại tình huống này, sau đó nếu thật sự không cách nào khắc phục hậu quả, thậm chí phát hiện đấu không lại Lữ đại nhân, Thiệu đại nhân kia tất nhiên sẽ buông tay mặc kệ.
Nhưng vừa mới nghe Trịnh Tuyền Thủy nói, tâm của bọn họ lập tức ổn định lại.
Thì ra Tần đại nhân đã dặn dò trước, vậy sau lưng bọn họ có Tần đại nhân làm chỗ dựa.
Bọn họ lúc trước đã hỏi thăm qua, Tần đại nhân ở kinh thành là đại quan lợi hại, tâm phúc trước mặt Hoàng Thượng. Hắn tự mình ra lệnh điều tra rõ ràng việc này, đừng nói Thiệu đại nhân cùng Lữ đại nhân chức quan lớn như nhau, cho dù trên người hắn không có chức quan, vậy cũng lợi hại hơn Lữ đại nhân.
Cao Cường thở ra một hơi: "Thì ra các ngươi nói, quan thất phẩm cùng quan thất phẩm cũng có khác nhau là ý tứ này.”
Cao Tử: "..." Không, ta không có ý đó, thật đấy.
Nhưng dù sao cũng không cách nào giải thích, ít nhất nói ra danh hào Tần đại nhân có thể làm cho bọn họ trấn định lại là đủ rồi.
Cũng có thể nhân cơ hội trả lại trong sạch cho Tần đại nhân, miễn cho bọn họ đều cho rằng Trình gia gặp nạn, thôn Tiểu Cốc thôn Đại Cốc gặp nạn đều là Tần Văn Tranh bày mưu tính kế.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử thu thập đồ đạc một chút: "Nói đến đây rồi, tóm lại các ngươi an tâm là được. Ngày mai nếu cần lời khai của các ngươi, chỉ cần nói thật, ngàn vạn lần không nên thay đổi lời khai, nếu không đắc tội cả hai bên, sẽ không ai che chở các ngươi."
Mấy người ở đây liên tục gật đầu: "Yên tâm yên tâm, trong lòng chúng ta đều biết, chúng ta đều đặt cược về bên Thiệu đại nhân.”
Trịnh Tuyền Thủy: "..." Đặt cược, các ngươi cho rằng đang đánh bạc sao?
Hai người giật giật khóe miệng: "Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Dứt lời, đứng dậy rời khỏi phòng.
Bọn họ vừa đi, người ở đây hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu cũng không nói ra lời nào.
Tính ra, bọn họ cũng có không ít mâu thuẫn với nhau. Nhất là Cao Cường cùng Diêu Lực xem như đồng lõa của Liễu Đại Đức, lúc này cũng không dám ngẩng đầu nhìn những người khác.
Một lúc lâu sau, hai người chột dạ nhất mới ngượng ngùng cười hai tiếng, nói: "Vậy, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải đi huyện nha làm chứng, phải, phải dưỡng đủ tinh thần mới được.”
Những người còn lại gật đầu một cái rồi tách ra nghỉ ngơi.
Bên kia Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử ra cửa thì nhìn thấy Đồng Thủy Đào canh giữ ở cửa.
Trịnh Tuyền Thủy cười thấp giọng nói: "Thủy Đào tỷ đêm nay phải vất vả rồi.”
Đồng Thủy Đào khoát tay áo: "Vất vả cái gì, ta hưng phấn." Nàng ước gì có người không có mắt tới đây gây sự, vậy có thể túm người lại đánh một trận, chiều nay nàng đánh chưa đã nghiện.
Dứt lời, người đã ẩn vào bóng tối phía sau cánh cửa.
Tối nay, nàng được quận chúa cử đến đây để bảo vệ nhân chứng.
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử trở lại Thái gia, nói lại tình huống của Trình gia với Thiệu Thanh Viễn, rồi đi điều phối dược liệu.
Bọn họ vừa đi, Thiệu Song lại vội vàng đi vào cửa.
Trên trán hắn còn có mồ hôi, ánh mắt lại sáng ngời lộ.
"Gia, người đã đến." Thiệu Song vừa đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn, đã thấp giọng kích động nói.
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu: "Có bao nhiêu người tới?"
“Hơn hai mươi."
Lúc trước Tiết Vinh cưỡi ngựa trở về báo tin, mà Thiệu Song thì quay đầu đi tìm cứu binh.
Bởi vì chạy đến phủ thành cho nên mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối đen mới trở về.
Tuy rằng cả đã chạy cả buổi chiều, người cũng mệt mỏi nhưng Thiệu Song vẫn rất hưng phấn: "Diệp tham tướng nói, hắn đã chuẩn bị xong, nếu nhân thủ không đủ, ngày mai lại cho người đến báo tin, hắn sẽ tự mình mang binh tới.”
Nhìn xem, đây mới là sự khác biệt giữa quan thất phẩm và quan thất phẩm.
Thiệu Thanh Viễn mặc dù chỉ đi làm huyện lệnh, nhưng hắn có thánh chỉ của Hoàng thượng. Quyền lợi trong tay, không nói một tri huyện nhỏ, cho dù tri phủ hay tham tướng, khi cần thiết, hắn đều có thể mượn lực.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Vất vả rồi, những người này hiện tại ở đâu?”
“Ta sắp xếp cho bọn họ ở kho hàng bên kia.”
Kho hàng của thôn Đại Cốc, lúc trước bị Liễu Đại Đức đốt hai gian để hãm hại thôn Tiểu Cốc. Bởi vì đốt không ít lương thực, tổn thất thảm trọng, nhưng thuế ruộng vẫn phải giao lên đúng giờ, trong thôn nhất thời lâm vào khốn cảnh, trong tay cũng không có tiền, tất nhiên sẽ không có thời gian đi sửa chữa kho hàng kia.
Cho nên kho hàng trong thôn hiện tại đều trống rỗng, có hai gian tuy rằng tường bị cháy đen, nhưng phòng vẫn tốt.
Thiệu Song nghĩ tới nghĩ lui, đã sắp xếp người ở nơi đó.
Thiệu Thanh Viễn trong lòng hiểu rõ: "Biết rồi, ngươi đi ăn chút gì đó trước, lát nữa theo ta đi qua xem một chút.”
Thiệu Song vội vàng gật đầu, Cố Vân Đông cũng nói với Thích ma ma: "Ma ma, phiền ngươi cùng mấy người Tiền thị làm thêm chút đồ ăn, lát nữa đưa qua cho bọn họ.”
Sau đó, cô cho người đi tìm Thái thôn trưởng, hỏi mua một ít chăn bông. Thời gian này nhiệt độ buổi sáng và buổi tối chênh lệch lớn, buổi tối nếu không chú ý, không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh.
Thái thôn trưởng không biết chăn bông này dùng để làm gì, hắn cũng không dám hỏi, dù sao cũng là quận chúa yêu cầu, đừng nói quận chúa cho nhiều bạc, cho dù cho không, hắn cũng không thể từ chối.
Thiệu Thanh Viễn mang theo mấy người Thiệu Song Tiết Vinh tránh đi thôn dân, lặng lẽ đi đến bên kia nhà kho.
Cũng may lúc này cũng không có người đi lại trong thôn, nhất là hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, lại có mấy người Thiệu Thanh Viễn ở đây, ngoại trừ Thái thôn trưởng cùng một ít người làm việc ra, mọi người đều sớm đóng cửa nhà không dám đi ra.
Trong kho hàng quả nhiên có hơn hai mươi thanh niên niên ở bên kia thấp giọng nói chuyện, nghe được tiếng gõ cửa, bọn họ vội vàng tới mở cửa, đón mấy người Thiệu Thanh Viễn vào.
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt một cái đã nhìn thấy quần áo đơn bạc của bọn họ.
Hiển nhiên lúc trước bọn họ chạy tới gấp gáp, ban ngày lại có chút nóng, không mặc quần áo chống lạnh.
Cũng may bọn họ là quan binh, mỗi ngày đều thao luyện, độ chịu lạnh cao, nếu không sẽ không chịu nổi.