Chương 1351: Thiệu đại nhân có tầm nhìn xa trông rộng
Thiệu Thanh Viễn bảo người phía sau mang canh nóng tới trước, múc cho mỗi người một chén uống trước để sưởi ấm thân thể, sau đó mới phân phát thức ăn và chăn bông.
Những binh lính kia nghe nói người trước mặt chính là Thiệu Thanh Viễn, vội vàng muốn hành lễ.
Thiệu Thanh Viễn khoát tay: "Ra ngoài, không cần đa lễ, mọi người tùy ý là được. Hôm nay mọi người vất vả chạy một chuyến, ngày mai sợ là còn phải nhờ các ngươi hỗ trợ, ta ở đây cảm tạ mọi người trước.”
Mọi người thụ sủng nhược kinh, vội vàng lui về phía sau hai bước: "Không dám không dám, đại nhân quá đề cao rồi, việc này vốn là bổn phận của bọn thuộc hạ.”
“Đúng vậy, cái này làm sao tính là vất vả. Hơn nữa chúng thuộc hạ còn chưa làm gì, lại được đại nhân tự mình đưa canh nóng chăn ấm, thật sự là... xấu hổ.
So sánh với thôn dân tin tức bế tắc, những quan binh làm việc trong phủ tham tướng ở phủ thành hiển nhiên biết nhiều thông tin hơn. Đại danh Thiệu Thanh Viễn không nói đã truyền khắp triều Đại Tấn, nhưng bọn họ cũng biết không ít sự tích của vị Thiệu đại nhân này cùng phu nhân Vĩnh Gia quận chúa.
Không nói cái gì khác, chỉ riêng đường trắng, phương pháp ghép mủ đậu bò, in chữ rời, kính lúp, còn có công lao trong chuyện Lỗ vương tạo phản, quả thực là ba ngày ba đêm cũng nói không hết.
Nhất là kính lúp kia, vốn tưởng rằng nó được nghiên cứu ra cho người đọc sách.
Kết quả đoạn thời gian trước, trong triều có người đưa ra ý tưởng thứ này cũng có thể vận dụng vào trong quân, có lẽ sẽ là một vũ khí lợi thế lớn.
Lúc trước nghe Diệp tham tướng nói, đôi vợ chồng này hiện giờ đang ở thôn Đại Cốc này, bọn họ còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hiện giờ thật sự nhìn thấy người, lại nhìn thái độ của Thiệu đại nhân, trong lòng không thể không cảm khái, trách không được người ta ngay cả khoa cử cũng không tham gia, lại có thể trong vòng vài năm ngắn ngủi lên được chức quan tam phẩm, nhìn khí độ nhìn xa trông rộng này của người ta xem, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Ít nhất bọn họ chưa từng thấy qua quan lớn nào nào có thể thay bọn họ suy xét đến tình trạng này, sợ bọn họ lạnh và đói khát. Không nói cái khác, giờ phút này trong lòng bọn họ đừng nói là thỏa đáng, ngày mai vì Thiệu đại nhân xung phong đánh trận máu chảy đầy đầu cũng cam tâm tình nguyện.
Thiệu Thanh Viễn cười: "Tóm lại làm phiền mọi người rồi, tất cả nghỉ ngơi sớm một chút, có nhu cầu gì cứ việc nói.”
Hắn lại dặn dò vài câu, lúc này mới mang theo đám người Thiệu Song rời đi.
Bên này không cần phái người canh đêm, những quan binh này đều có kinh nghiệm, bọn họ sẽ an bài tốt cho mình.
Một lần nữa trở về Thái gia, cũng đã đến giờ Hợi.
Trì Trì ăn xong đã sớm đi ngủ. Tiểu tử kia ưỡn cái bụng nhỏ, nằm ở giữa giường, cũng mặc kệ nơi này là nơi nào, bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngủ rất ngon.
Cũng chỉ có hắn, những người khác lại không nhắm nổi mắt.
Không chỉ có đám người Cố Vân Đông, mà ngay cả không ít thôn dân thôn Tiểu Cốc thôn Đại Cốc cũng mở to hai mắt không ngủ được, có chút thấp thỏm lại chờ đợi ngày mai đến.
Nhất là Thái thôn trưởng, trong lòng đặc biệt hối hận cách làm hôm nay của mình, thiếu chút nữa đắc tội Thiệu đại nhân cùng quận chúa.
Cũng may quận chúa còn rất thích Tiểu Ngư nhà hắn, nể mặt Tiểu Ngư, có lẽ sẽ không trách tội hắn... Phải không?
Nhưng Thái thôn trưởng cũng không có thời gian suy nghĩ những chuyện này, lúc này hắn rất bận rộn.
Tối nay trong thôn không chỉ có hai pho tượng Đại Phật Thiệu Thanh Viễn, bên kia còn có một đám Tôn bộ đầu cũng nghỉ ngơi ở thôn Đại Cốc.
Tuy rằng thân phận Tôn bộ đầu so ra kém Thiệu đại nhân, nhìn cũng có chút bộ dáng chó rơi xuống nước.
Nhưng, vẫn là người hắn không thể đắc tội. Người ta có nghèo túng hơn nữa cũng có quyền lợi hơn thôn trưởng như hắn.
Quan trọng nhất là, Thiệu đại nhân cùng quận chúa ở trong thôn còn kiên trì cho bạc. Mấy người Tôn bộ đầu ngược lại một chút cũng không khách khí, vừa muốn ăn uống ngon, còn phải có giường ngủ thoải mái.
Thái thôn trưởng mang theo người dàn xếp cho những người này, cũng đã nửa đêm, thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi, hết lần này tới lần khác còn không ngủ được.
Thôn Đại Cốc cực kỳ yên tĩnh, giống như tất cả mọi người lâm vào ngủ say.
Cho đến giờ Tý, rốt cuộc có người lặng yên không một tiếng động xuất động.
Thiệu Văn bôi nhọ nồi trở lại Thái gia, sau khi vào cửa viện trực tiếp đi tới nhà chính.
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở đó nhắm mắt dưỡng thần chờ hắn, nghe được động tĩnh, lập tức mở mắt ra.
Thiệu Văn thấp giọng nói: "Gia, Tôn bộ đầu quả nhiên đã hành động.”
Thiệu Thanh Viễn thở dài một hơi, cười nhạo một tiếng: "Ta đã cho bọn họ cơ hội rồi." Thế nhưng những người này lại không biết quý trọng.
Hắn ngồi thẳng người: "Tiếp tục nhìn chằm chằm, nếu nhân thủ không đủ, đi tìm người bên kho hàng hỗ trợ."
“Vâng." Thiệu Văn lại đi.
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới đứng dậy, nhẹ nhàng trở về phòng.
Cố Vân Đông đã ngủ, ngoại trừ Đồng Thủy Đào canh giữ phòng mấy người Trình gia, Thiệu Văn Thiệu Vũ nhìn chằm chằm Tôn bộ đầu ra, những người khác đều đi ngủ dưỡng sức.
Thiệu Thanh Viễn cởi áo bên ngoài, bò lên giường ôm Cố Vân Đông.
Cô xoay người, chui vào trong ngực hắn, lẩm bẩm một câu gì đó, Thiệu Thanh Viễn không nghe rõ, cười cười, đắp chăn cho cô, cũng nhắm mắt lại ngủ nông.
Thiệu Văn một lần nữa trở về nơi Tôn bộ đầu ở, những bộ khoái này hiện giờ đang ở trong nhà Liễu Đại Đức.
Hai vợ chồng bọn hắn hiện giờ đang bị nhốt ở từ đường, Thái trưởng thôn phái hai thôn dân trông coi.
Liễu gia trống rỗng, vừa hay phòng bọn họ cũng lớn, nên tạm thời trở thành nơi đặt chân của Tôn bộ đầu.
Bây giờ đã là nửa đêm, một đám người Tôn bộ đầu lại rất có tinh thần, ai cũng không ngủ, tất cả đều tụ tập ở một phòng nói chuyện.
"Đã đến lúc, Tiếu Chí ngươi lặng lẽ rời khỏi thôn, nhanh chóng chạy về huyện thành. Sau đó ở ngoài cửa thành chờ, thấy cửa thành mở ra, lập tức vào thành tìm đại nhân. Nói rõ cho đại nhân tình huống bên này, để cho đại nhân quyết định.”
Tiếu Chí gật đầu, tiếp nhận quần áo hai người đưa tới, bọc kín chính mình.
Tôn bộ đầu lại cắn răng nói tiếp: "Ngươi nhắc nhở Lữ đại nhân, Thiệu đại nhân cùng quận chúa có vẻ sẽ không từ bỏ ý đồ. Nếu bọn họ chỉ níu lấy chuyện Liễu Đại Đức thì tốt, còn nếu bọn họ tiếp tục điều tra, chúng ta đều rơi vào kết cục không tốt.”
Nói xong, giọng hắn đột nhiên thấp xuống, trong mắt hiện lên sự âm ngoan: "Ngươi hỏi đại nhân, chúng ta có cần xuống tay trước hay không.”
"Ngài, ý của ngài là..." Tiếu Chí mở to hai mắt, đồng tử khiếp sợ, có chút khó có thể tin nhìn hắn.
Tôn bộ đầu nắm lấy cổ áo hắn, gắt gao nhìn chằm chằm hắn: "Dựa theo lời ta nói mà làm, bọn họ hiện giờ ít người, hơn nữa một đường tới đây đều giấu diếm thân phận, chúng ta cũng không phải không thể thành sự.”
Tiếu Chí nuốt nước miếng, lại nhìn những người khác, cuối cùng hung hăng gật đầu: "Ta, ta biết rồi, ta sẽ nói rõ với đại nhân.”
Hắn nói xong, càng thêm dùng sức túm chặt quần áo của mình, bước chân có chút vội vàng đi ra ngoài.
Đợi đến khi rời khỏi Liễu gia, những người khác mới nhìn về phía Tôn bộ đầu: "Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?"
“Đi từ đường, tìm Liễu Đại Đức."