Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1352 - Chương 1352. Thả Người.

Chương 1352. Thả người. Chương 1352. Thả người.

Chương 1352: Thả người.

Sau khi Tôn bộ đầu thương lượng với những người khác thì đợi ở trong phòng rất lâu, cho đến giờ sửu mới yên lặng bước ra khỏi Liễu gia.

Khoảng cách từ từ đường đến Liễu gia cũng không quá xa, lúc này mọi người đã chìm vào giấc ngủ say, những thôn dân trông coi từ đường cũng đã đánh một giấc.

Quả nhiên khi đi đến từ đường, hai thôn dân đang ngồi trong góc ngủ, tuy vẫn chưa ngủ say nhưng độ nhạy bén đã giảm đi rất nhiều.

"Thiệu đại nhân này nghĩ thế nào vậy? Còn không phái người đến canh giữ hai vợ chồng Liễu Đại Đức, chỉ để cho hai thôn dân trông coi." Bộ khoái nhỏ giọng nói.

Tôn bộ đầu cười không ra tiếng, nói: "Nhân thủ bọn họ đem đến không đủ, người biết võ công cũng chỉ có vài người. Còn phải giữ lại vài người để bảo vệ chủ, đương nhiên sẽ không để ý đến hai người Liễu Đại Đức."

Những người khác ngẫm lại thấy cũng đúng, ban ngày nhìn thấy trong đoàn cũng chỉ có một nha hoàn và mấy nam tử biết võ công.

Nha hoàn còn phải đi hầu hạ vị quận chúa kia, những người khác bảo vệ chủ nhân, còn phải bảo vệ nhân chứng, Liễu Đại Đức chỉ có thể để người khác trông coi. Có thể vì bọn họ quá tự tin là thân phận của mình có thể trấn trụ bọn hắn, tin tưởng người thôn Đại Cốc sẽ không lơ là nhiệm vụ.

Tôn bộ đầu nói hai người ở bên ngoài trông coi, hắn dẫn theo một người yên lặng trèo qua tường.

Vừa chạm chân xuống đất hắn đã xoa ngực thầm chửi một tiếng.

Ban ngày bị Thiệu Thanh Viễn đá một cước vẫn còn hơi đau.

"Đi thôi."

Tôn bộ đầu hít một hơi thật sâu. Rồi đi đến từ đường.

Hai vợ chồng Liễu Đại Đức làm chuyện như vậy, đã bị người dân trong thôn hận đến tận xương tủy, đương nhiên sẽ không nhận được được sự đãi ngộ tốt nào. Càng không thể nhốt bọn hắn ở từ đường vấy bẩn con mắt tổ tiên.

Cho nên lúc này hai vợ chồng hắn đã bị nhốt trong phòng củi bên cạnh, bị trói chân tay, đắp một chiếc chăn rách.

Hai người lại không lo lắng về vấn đề an toàn, dù sao cũng có quan hệ thân thiết với quan huyện. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với họ. Cho nên dù có ngủ trong hoàn cảnh như vậy họ cũng an tâm mà đánh một giấc.

Tôn bộ đầu "..." Đúng là không bình thường.

"Nếu không phải nể mặt đại nhân và phu nhân, ta cũng muốn cho bọn hắn hai cước. Chúng ta đây không ngủ được, ngược lại bọn hắn ngủ rất ngon."

Tôn bộ đầu bước lên tuy không đạp, nhưng vẫn đá vào chân bọn hắn.

"Tỉnh lại, tỉnh lại đi "

"Hừ, ai vậy?" Liễu Đại Đức bất mãn mở to hai mắt nhìn.

Trong phòng rất tối, thoạt nhìn không thấy rõ, chỉ cảm thấy có một bóng đen phía trước đang động đậy, hai mắt kinh hãi mở to, há miệng muốn hét lên.

Tôn bộ đầu nhanh tay nhanh mắt che miệng hắn: "Là ta."

"Ư …ư" Liễu Đại Đức giãy dụa một hồi, cuối cùng cũng thở phào khi nghe được giọng nói quen thuộc.

A Mỹ ở bên cạnh cũng bị đánh thức.

Tôn bộ đầu ngồi xổm xuống trước mặt họ, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ta sẽ cởi trói cho các ngươi, các ngươi hãy trốn đi, rời khỏi thôn Đại Cốc."

Liễu Đại Đức sợ đến ngây người: "Ta, bọn ta đi? Bọn ta có thể đi đâu? Tôn bộ đầu ta không muốn đi, ta sẽ nhận tất cả lỗi lầm, tỷ phu ta sẽ không sao, khi tên họ Thiệu đó rời đi, tìm cơ hội để thả bọn ta ra không được sao?"

"Nói các người đi thì cứ đi, đừng nói nhảm." Tôn bộ đầu cực kỳ mất kiên nhẫn.

Nhận tội, nói thì dễ dàng.

Nhưng Liễu Đại Đức này không có não, cho dù hắn có nhận tội, cũng phải xem Thiệu Thanh Viễn có tin hay không.

Từ buổi chiều hôm nay nhìn ra, tên họ Thiệu đó miệng lưỡi cũng không tầm thường, nếu như Liễu Đại Đức bị thẩm vấn một hiệp mà không nói ra một lời nào, thì cũng phải thắp hương bái phật rồi.

Thay vào đó, còn không bằng bắt người đi, dứt khoát tạo hiện trường sợ tội bỏ trốn, cũng có thể tránh khỏi rắc rối.

Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tôn bộ đầu, Liễu Đại Đức lập tức không dám nói tiếp nữa.

Tôn bộ đầu cởi trói cho bọn hắn, rồi đưa hai lượng bạc cho hắn: "Đây là tiền riêng của ta, hãy cất đi, bọn ta để ngươi trốn đi."

Liễu Đại Đức vội vàng nói: "Hai lạng bạc không đủ, có thể cho ta quay về lấy thêm bạc không?"

Tôn bộ đầu do dự một hồi rồi gật đầu, đỡ hai người dậy.

Họ đi đến nơi cách cửa lớn xa nhất, kê một tấm ván và một viên đá, sau đó kéo hai vợ chồng Liễu Đại Đức lên.

Một lúc lâu sau, hai vợ chồng ngã ra bên ngoài, mồ hôi nhễ nhại.

Liễu Đại Đức và A Mỹ lảo đảo quay về nhà, thu dọn hai bộ quần áo và chút tiền rồi nhanh chóng rời đi.

Vốn dĩ bọn hắn còn định đem theo chăn bông và một số đồ dùng, lại bị Tôn bộ đầu cự tuyệt: "Ngươi mang theo quá nhiều đồ sẽ bị phát hiện, đến lúc đó ta phải giải thích thế nào? Tối nay bọn ta đều ở lại nhà ngươi."

Liễu Đại Đức lẩm bẩm hai câu, chỉ có thể không cam tâm tình nguyện dẫn theo A Mỹ rời đi.

Tôn bộ đầu thở dài một hơi rồi quay về phòng ngủ.

Bọn hắn không ai ngủ được, tuy rất mệt mỏi, còn cảm thấy đau đớn vì ban ngày bị đánh, nhưng giờ phút này trong lòng lại cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Bình minh sắp lên, thôn Đại Cốc trước đây vô cùng náo nhiệt hôm nay lại yên tĩnh lạ thường.

Sự yên tĩnh này không khỏi khiến những thôn dân của thôn Tiểu Cốc đến đây trong lòng cũng không khỏi cảm thấy run sợ.

Phạm Vũ đã đến, không chỉ hắn, còn có nhiều người dân đi theo hắn, đồng thời còn có ca ca hắn Phạm Dũng.

Phạm Dũng cũng giống Trình Phóng, cả gia đình đều bị hạn chế không thể rời khỏi thôn.

Có điều hôm qua khi Phạm Vũ quay trở lại thôn, Thiệu Thanh Viễn đã thông báo cho hắn, để hắn dẫn Phạm Dũng và người nhà cùng đến, dù sao thì họ cũng là người trong cuộc, hôm nay cùng nhau đi đến huyện nha, điều tra rõ mọi chuyện.

Ai ngờ rằng khi họ đi đến thôn Đại Cốc toàn bộ thôn đều vô cùng yên tĩnh đến lạ thường.

Nếu không phải lúc bọn hắn đi đến, nhìn thấy không ít người mở cửa ló đầu ra, Phạm Vũ còn cho rằng trong thôn đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đi thẳng đến Thái gia, nơi Thiệu Thanh Viễn và những người khác đang ăn điểm tâm.

Tiết Vinh đến đón người, nói họ đợi trong sân.

Một lúc sau, Thái thôn trưởng cũng đến, nhìn khuôn mặt hốc hác của hắn hẳn là thức cả đêm.

Sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua, Thái trưởng thôn và Phạm Vũ đã không còn tư thế tranh chấp nữa, nhưng vẫn nhìn đối phương không thuận mắt.

Cả hai bên đều yên tĩnh đứng hoặc ngồi ở trong sân, với vẻ mặt rất nghiêm túc cũng rất thấp thỏm không yên.

Rất nhanh Tôn bộ đầu cũng đã dẫn một đám bô đầu đi đến, nhìn những người có mặt tại đây hắn có chút nheo mắt.

Nhưng khi bọn họ tiến vào, vừa ngồi xuống, bên ngoài lại truyền đến một tiếng hô: "Thôn trưởng, thôn trưởng, không ổn rồi, vợ chồng Đại Đức đã bỏ trốn rồi."

Bình Luận (0)
Comment