Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1353 - Chương 1353. Không Ngoài Dự Tính Của Thiệu Thanh Viễn.

Chương 1353. Không ngoài dự tính của Thiệu Thanh Viễn. Chương 1353. Không ngoài dự tính của Thiệu Thanh Viễn.

Chương 1353: Không ngoài dự tính của Thiệu Thanh Viễn.

"Cái gì?" Thái thôn trưởng, trong nháy mắt nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh toát ra.

Hắn lắc người nhanh chóng chạy ra ngoài, thoáng nhìn thấy hai thôn dân trông coi từ đường tối hôm qua.

"Ngươi vừa nói cái gì? Ai bỏ trốn?"

Hai người thôn dân cũng muốn khóc, chạy đến trước Thái thôn trưởng vẻ mắt xấu hổ nói: "Chính, chính là hai vợ chồng Đại Đức, chúng ta thấy thời gian không còn sớm nữa nên vội vàng cầm bánh bao đi đến từ đường, để cho hai người Đại Đức ăn xong thì lên đường đi đến huyện nha, ai ngờ được vừa vào cửa đã không thấy tăm hơi Đại Đức đâu cả."

Người thôn dân đi cùng cũng vội gật đầu, sốt sắng nói: "Đúng vậy, kho củi nơi giam giữ hắn chỉ còn lại mấy sợi dây thừng và chiếc chăn rách. Bọn ta lục soát từ trong ra ngoài thì phát hiện, đằng sau góc tường có những tấm ván và đá chất đống còn có dấu vết của người dẫm qua, Đại Đức chắc chắn đã trốn thoát từ đó."

Thái thôn trưởng tức giận, nhảy dựng lên: "Các ngươi trông coi người thế nào vậy?"

Xong rồi, xong rồi, Thiệu đại nhân giao chuyện quan trọng như vậy cho hắn, kết quả cũng không làm tốt, cái chức thôn trưởng này cũng không làm được nữa rồi.

Phạm Vũ và Phạm Dũng nhìn nhau một cái, lông mày cũng nhíu lại, nhưng hai người rất nhanh đã nhìn về phía Tôn bộ đầu và những người khác.

Liễu Đại Đức đó đã bị trói chặt toàn thân, làm sao có thể lặng yên trốn thoát chứ? Tất nhiên phải có người giúp đỡ, không còn lựa chọn nào khác ngoài Tôn bộ đầu .Nhưng họ không có bằng chứng để chỉ ra Tôn bộ đầu.

Mà giờ phút này đám người Tôn bộ đầu cũng tái mặt giận giữ nói: "Các ngươi rốt cuộc trông coi thế nào vậy? Đến hai người bị trói chân tay cũng không trông chừng được vậy thì có ích gì chứ? Còn đứng ở đây làm gì? Nhanh chóng đi tìm đi, nếu như không tìm thấy Liễu Đại Đức, nước bẩn trên người huyện thái gia chúng ta cũng không thể rửa sạch, tiểu tử này nhất định là sợ tội bỏ trốn."

Thái thôn trưởng ban đầu cũng nghi ngờ hắn, nhưng sau khi nghe vậy thì giật mình, lập tức cho dân làng đi lục soát khắp mọi nơi.

Tôn bộ đầu chạy đi tìm Thiệu Thanh Viễn sắc mặt nghiêm túc nói: "Đại nhân, vợ chồng Liễu Đại Đức này nhất định là sợ tội bỏ trốn, ta sẽ truy tìm hắn, nhất định sẽ không buông tha hắn."

Từ đầu đến cuối Thiệu Thanh Viễn vẫn không đứng ra khỏi bàn ăn, cũng không nhìn về phía bên này một cái.

Tôn bộ đầu đứng ở khá xa nên không nhìn rõ vẻ mặt và thái độ của hắn.

Có điều hắn vẫn nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn khẽ gật đầu: "Ừ."

Tôn bộ đầu lập tức đưa người đi tìm bọn hắn.

Sau khi Thiệu Thanh Viễn ăn hết miếng cháo cuối cùng, hắn ôm Trì Trì trong lòng đứng dậy rồi đi về phía cửa.

Phạm Vũ và những người khác vẫn còn ở đây, khi họ thấy hắn đi ra thì vội vàng hành lễ: "Đại nhân."

"Các ngươi ngồi đi, chúng ta ngồi đây đợi là được."

Phạm Vũ khó hiểu, Thiệu đại nhân dường như một chút kinh ngạc cũng không có, hay là hắn biết rõ Liễu Đại Đức đang ở đâu?

Không chỉ hắn mà những hạ nhân khác của Thiệu gia vẫn ai làm việc nấy, không chút hoảng sợ.

Không hiểu sao đám người Phạm Vũ lại yên tâm hơn.

Mấy người Trình Phóng ở bên cạnh cũng đã nghe được động tĩnh, sau khi biết chuyện lại bắt đầu cảm thấy bất an. Chạy đến Thái gia cùng những thôn dân của thôn Tiểu Cốc mắt to trừng mắt nhỏ.

Cố Vân Đông dẫn Trì Trì đi vào nhà chính, giúp hắn tiêu hoá thức ăn, miễn cho thằng bé quá phấn khích.

Nhìn thấy A Thúy đi đến, cô vẫy tay gọi cô bé đến: "Hôm nay cảm giác thế nào? Có hoa mắt, không thoải mái không?"

A Thúy vội xua tay: "Không có, ta rất khoẻ, thuốc tối qua Trịnh ca đưa cho ta rất tốt, uống xong ta liền ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy tinh thần vô cùng sảng khoái."

Nàng dừng lại một chút rồi quỳ xuống, dập đầu với cô: "Đa tạ ơn cứu mạng của quận chúa ngày hôm qua, ta nghe nói vì cứu mạng ta đã doạ tiểu thiếu gia, ta.."

Cố Vân Đông đỡ nàng đứng dậy: "Không cần phải hành lễ lớn như vậy, ta không thể thấy chết mà không cứu được. Chờ đến khi nỗi oan trên người các ngươi được rửa sạch, chờ đại ca các ngươi trở về, đến lúc đó cảm tạ ta cũng không muộn."

Nghe nói ca ca cũng có thể trở về đôi mắt A Thúy không khỏi sáng lên, mũi có chút cay cay, vội vàng gật đầu: "Dạ."

Hồ thị đang đứng ở cửa ra vào nhà chính, tất nhiên cũng nghe thấy, trong lòng nhất thời bình tĩnh lại.

Liễu Đại Đức chốn thoát thì sao? Quận chúa đã nói như vậy nhất định là không có vấn đề gì.

Sân nhỏ của Thái gia so với bên ngoài hoàn toàn khác nhau, bên ngoài vô cùng rối loạn, nơi đây lại vô cùng yên tĩnh.

Có lẽ bởi vì Cố Vân Đông không có vẻ kiêu ngạo gì còn cứu mạng mình. A Thúy dùng ánh mắt thành kính thân cận nói thêm vài câu.

Cô bé chưa từng được đi xa, xa nhất cũng chỉ là huyện thành mà thôi, biết Cố Vân Đông từ kinh thành đến đây, nên vô cùng tò mò chuyện ở đó.

Cố Vân Đông nghĩ dù sao thì hiện tại cũng nhàn rỗi, vừa nhìn Trì Trì đi xung quanh, vừa trò chuyện với cô bé về phong tục ở kinh thành.

Không chỉ có A Thúy chăm chú nghe, mà những người khác ở trong sân cũng dỏng tai lên nghe.

Vào lúc này Thiệu Võ đi vào, hắn đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng nói: “Gia, người ngày hôm qua lẻn đi vào ban đêm đã quay về, Tôn bộ đầu vừa gặp hắn."

Thiệu Thanh Viễn cầm món đồ chơi của Trì Trì, đang chăm chú sửa lại cho thằng bé, thằng bé này đang ở giai đoạn muốn cắn mọi thứ ở trên tay.

Hắn đang nghĩ đến việc bôi ít thuốc đắng lên, nhưng phải là loại thuốc không có tác dụng với trẻ nhỏ sau khi ăn phải.

Nghe được lời nói của Thiệu Võ, Thiệu Thanh Viễn vẫn không hề dừng tay, chỉ cười nói: "Xem ra bọn hắn rất nhanh sẽ trở về, quan binh của Diệp Tham tướng đâu? Không có ai nhìn thấy bọn họ chứ?"

"Không có, trời còn chưa sáng bọn họ đã lặng lẽ rời đi, ẩn nấp sau sườn núi, bất cứ lúc nào cũng có thể nghe lệnh."

"Ừm." Thiệu Thanh Viễn tỏ ra đã hiểu, cuối cùng cũng buông món đồ chơi trên tay xuống: "Tôn bộ đầu chắc cũng đã quay về."

Quả nhiên hắn vừa dứt lời, Tôn bộ đầu và mấy bộ đầu khác mồ hôi đầm đìa chạy vào.

"Thiệu đại nhân, thuộc hạ làm việc không tốt, không thể tìm được hai vợ chồng Liễu Đại Đức. Chúng ta đã tìm khắp nơi quanh từ đường rồi, dựa trên manh mối hiện có, có lẽ bọn hắn đã trốn thoát vào lúc nửa đêm, rất có khả năng bọn hắn đã trốn đi xa rồi, có ba con đường ra khỏi thôn Đại Cốc, ta không biết bọn hắn đã đi đường nào."

Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn từ trên xuống: "Tìm không được thì thôi, quay về huyện nha để Lữ đại nhân của các ngươi phát lệnh truy nã, bổn quan không tin là hắn có thể trốn thoát."

Sắc mặt Tôn bộ đầu cứng đờ, có điều không sao cả, dù sao qua hôm nay, chuyện ở huyện thành này không phải là do Lữ đại nhân quyết định sao?

Hắn lập tức đáp lại: "Thiệu đại nhân nói đúng, nhưng thuộc hạ cảm thấy nên phái người đi tìm theo ba con đường đó, có lẽ sẽ tìm được người."

"Ngươi quyết định đi."

Tôn bộ đầu phái hơn nửa thuộc hạ rời đi, còn bao gồm cả Tiêu Chí.

Sắp xếp xong xuôi, hắn quay lại nói với Thiệu Thanh Viễn: "Đại nhân, đã không còn sớm nữa, chúng ta có phải là nên đi đến huyện nha không."

Bình Luận (0)
Comment