Chương 1354: Đi theo con đường mòn
Người đi theo lên huyện thành không nhiều lắm, nếu không sẽ rất phiền toái, không nói những người khác, cho dù là đoàn người Thiệu Thanh Viễn cũng chỉ có một nhà ba người Thiệu Thanh Viễn, còn có Đồng Thủy Đào, và mấy người Văn Võ Song Toàn, những người khác đều ở thôn Đại Cốc chờ đợi.
Tôn bộ đầu bên này, tính cả hắn thì tổng cộng có bốn người.
Còn lại thôn Đại Cốc, Thái trưởng thôn phải đi theo, cùng với bảy nhân chứng, và mấy thôn dân trong thôn có nhân duyên không tồi.
Thôn Tiểu Cốc có Phạm Vũ và một nhà Phạm Dũng, cũng mang theo mấy thôn dân.
Đoàn người cứ vậy mà chậm rãi xuất phát, Thiệu Thanh Viễn sai người đánh hai chiếc xe ngựa đến.
Cố Vân Đông ôm Trì Trì ngồi vào trong xe, ba người Trình gia cũng không tiện đi bộ, nhất là Trình Phóng, ngay cả đi ra khỏi thôn cũng khó khăn.
Còn có vợ con Phạm Dũng, cũng để cho bọn họ ngồi ở trong xe ngựa.
Thái thôn trưởng sau khi hỏi qua Thiệu Thanh Viễn thì đánh xe lừa trong thôn tới. Ông ta đã lớn tuổi, đi theo phía sau xe ngựa sẽ kéo chân mọi người.
Cứ như vậy hai chiếc xe ngựa một chiếc xe lừa, thêm thôn dân phía sau, cứ như vậy chậm rãi đi về phía huyện thành.
Tôn bộ đầu bọn họ muốn ngồi lên xe lừa của Thái trưởng thôn, đáng tiếc hắn là người bắt người, lại có mấy người Thiệu Thanh Viễn ở đây, hắn không tiện chiếm xe của người ta.
Dân làng thôn Đại Cốc ở cửa thôn xa xa nhìn theo bọn họ rời đi, trong lòng rất thấp thỏm.
Cũng không biết sau chuyến đi này, chuyện cuối cùng sẽ giải quyết như thế nào.
Nhưng từ sâu trong nội tâm bọn họ vẫn đứng về phía thiệu Thanh Viễn bên này. Vị Lữ đại nhân kia nhậm chức đã nhiều năm, lại chưa bao giờ làm chuyện tốt, nhưng chuyện thiếu đạo đức đã làm không ít lần, bọn họ tuy rằng không nói ra, nhưng trong lòng vẫn rất rõ ràng.
Mãi cho đến khi bóng dáng của tất cả mọi người biến mất, dân làng mới quay trở lại nhà mình.
Nhưng mà bọn họ không biết, ngay sau khi bọn họ rời đi không lâu, có hơn hai mươi người cứ như vậy lặng yên không một tiếng động đi theo phía sau mấy người Thiệu Thanh Viễn, theo bọn họ đi về phía trước.
Từ đây đến huyện thành quả thật cũng không xa, đi đường mất khoảng một canh giờ.
Nếu cưỡi ngựa hoặc cưỡi lừa tăng roi, chưa tới nửa canh giờ đã đến.
Đây là dưới tiền để đi quan đạo, nếu theo con đường nhỏ, còn có thể nhanh hơn một chút.
Thiệu Thanh Viễn đi được một đoạn đường thì phát hiện quan đạo hình như bị chặn lại, có hai gốc cây lớn bị gãy, cứ như vậy chắn ngang ở giữa đường lớn. Phía trước còn có mấy tảng đá lớn chắn, cực kỳ vướng víu.
Nếu không điều khiển xe ngựa thì tốt, có xe ngựa lại không qua được.
Tôn bộ đầu lập tức sai người đi phía trước tìm hiểu tình huống, sau khi trở về thì nói với Thiệu Thanh Viễn: "Đại nhân, hai gốc cây này do thôn dân vùng phụ cận cố ý chém gãy vào tối qua, nghe nói là vì thù riêng. Thưa ngài, chúng ta hãy đi theo một con đường khác, con đường đó gần hơn một chút.”
Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn một cái, một lúc lâu sau mới gật gật đầu: "Được, vậy thì đổi hướng đi.”
Xe ngựa rất nhanh lại chuyển hướng, Tôn bộ đầu dẫn đường ở phía trước, trực tiếp đi theo đường nhỏ.
Đám người Thái trưởng thôn đi theo phía sau vẻ mặt mù mờ, không rõ vì sao lại đổi đường. Quan đạo này tuy rằng có cây cối và đá chắn, nhưng bọn họ nhiều người, còn là trẻ tuổi cường tráng, tốn chút thời gian vẫn có thể nhanh chóng dời đi, làm sao đến mức đi đường nhỏ đây?
Con đường nhỏ kia cũng không dễ đi, rừng cây nhiều, thường xuyên có mấy tên lưu manh không làm việc trốn ở bên trong, nhìn thấy người đơn độc sẽ lao ra cướp bóc. Bọn họ cho dù có ham lộ trình gần, cũng không muốn đi con đường kia.
Nhưng hôm nay bọn họ nhiều người, cũng không sợ những người này.
Đám thôn dân đi theo phía sau Thái thôn trưởng tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao đại nhân nói như thế nào thì làm như thế đi, bọn họ ở phía sau đi theo là được.
Bởi vậy đoàn người đi dọc theo con đường nhỏ về phía huyện thành, đường xá cũng rất yên tĩnh.
Chỉ có Tôn bộ đầu, lúc lui ra phía sau đội ngũ đã thấp giọng nói chuyện với mấy bộ khoái bên cạnh.
Nhưng bộ dạng bộ khoái kia rõ ràng không yên lòng, Tôn bộ đầu cau mày, cho mỗi người một cái tát.
"Các ngươi làm gì vậy? Tất cả hãy lấy lại tinh thần cho ta."
“Ngài." Trong đó một bộ khoái sắc mặt trắng bệch, có chút lo lắng liếc mắt nhìn xe ngựa phía trước một cái, nói: "Chúng ta, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao? Thiệu đại nhân và quận chúa đều là người có thân phận. Chẳng may bị tra ra, đó chính là... đại tội tịch gia diệt tộc”
Tôn bộ đầu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Đã đến mức này rồi, ngươi còn sợ cái gì nữa? Ngươi cho rằng bọn họ đến huyện thành, tra ra những chuyện của Lữ đại nhân, mấy người chúng ta có thể trốn được sao? Lữ đại nhân làm những chuyện kia, chúng ta cũng không thoát khỏi liên quan. Dù sao đều là chết, còn không bằng xuống tay trước."
“Nhưng, nhưng mà..."
"Đừng nhưng mà nữa, yên tâm đi, đại nhân đã có kế hoạch. Đại nhân nói vị Thiệu đại nhân này với Vĩnh Gia quận chúa lúc trước ở kinh thành đối nghịch với Lỗ vương, thế tử Lỗ vương còn bị bọn họ bắt vào. Tuy rằng không biết vì sao hai vợ chồng này lại bị giáng chức đi Tây Nam, nhưng chắc đã xảy ra chuyện gì đó. Vừa hay, bọn họ xảy ra chuyện, chúng ta có thể đẩy lên người tàn đảng của Lỗ Vương, ai bảo bọn họ có nhiều thù địch đây?”
Mấy bộ khoái liếc nhau một cái, biết Lữ đại nhân trong lòng biết rõ, ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy, những thôn dân này, chẳng lẽ cũng ..."
Trong mắt Tôn bộ đầu hiện lên sự âm ngoan: "Đây là bọn họ tự tìm tới, chỉ có thể trách mạng bọn họ không tốt, đụng phải đôi vợ chồng này, có thể chết cùng mệnh quan triều đình và quận chúa, bọn họ nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Dừng một chút, hắn lại vuốt cằm híp mắt nói: "Nhưng, cũng không thể giết toàn bộ. Nếu không tất cả mọi người gặp nạn, chúng ta cũng khó nói, trong dân làng phải để lại một người sống.”
“Lưu lại ai?” Mấy người bộ khoái nhỏ giọng hỏi.
Tôn bộ đầu hơi cúi đầu, tầm mắt quét một vòng trên người những người phía trước, cuối cùng dừng lại ở một thanh niên bên cạnh Thái thôn trưởng, bĩu môi: "Là hắn.”
“Vì sao lại là hắn?”
“Năm ngoái khi đại nhân thẩm vấn từng người một, người này cũng ở trong đó, là người coi như thức thời, sau khi bị cảnh cáo cũng không đến mức phá hỏng đại sự. Nhưng chờ việc này qua đi, hắn cũng không thể giữ lại.”
Mấy bộ khoái bên cạnh nhịn không được rùng mình một cái, bọn họ ngày thường cũng làm không ít chuyện xấu, thậm chí cũng bởi vậy mà nháo ra mạng người.
Nhưng những đối tượng kia đều không quyền không thế, giống như Trình gia vậy, cho dù bị bắt nạt đến chết cũng không thể làm gì được.
Nhưng hiện tại bọn họ đối mặt với quý nhân thân phận tôn quý ah, hậu quả này... Họ không dám nghĩ đến.
Tôn bộ đầu cau mày liếc xéo bọn họ vài lần, một tay giữ chặt bộ khoái đứng ở ngoài cùng, thấp giọng nói với hắn: "An Sơn, lát nữa xảy ra chuyện, ngươi thừa dịp loạn đi cứu thôn dân kia ra, có nghe thấy không?”
"Rõ, rõ rồi." An Sơn vội vàng gật đầu.
"Vừa rồi ta nói đều nhớ kỹ cho ta, nếu ai làm hỏng chuyện, cũng không có trái tốt để ăn."