Chương 1355: Nghỉ chân
Tôn bộ đầu cảnh cáo hai câu, lúc này mới dừng đề tài, mắt thấy sắp đạt được mục đích, thần sắc hưng phấn trong mắt hắn càng thêm nồng đậm.
Ai biết đúng lúc này, xe ngựa phía trước bỗng nhiên ngừng lại.
Tôn bộ đầu nhíu mày, bước nhanh lên hỏi: "Đại nhân, sao lại dừng lại?”
"Con trai ta không thoải mái, dừng lại nghỉ ngơi một chút." Thiệu Thanh Viễn liếc xéo hắn một cái, ôm Trì Trì đang cố gắng nhoài người ra ngoài muốn xuống xe ngựa.
Thằng nhóc đang tức giận, rất tức giận.
Tại sao đồ chơi của hắn lại đắng? Hắn vừa cắn một cái, cảm giác muốn nôn ra. Rốt cuộc là ai làm như vậy? Làm hỏng đồ chơi của hắn?
Tiểu tử kia nước mắt đã muốn chảy ra, đáng thương hề hề muốn giãy ra khỏi ngực Thiệu Thanh Viễn, đưa tay về phía Cố Vân Đông: "Nương, nương, uống. "
Nó phải uống sữa để súc miệng, nếu không sẽ không thể chịu đựng được.
Cố Vân Đông cầm một túi nước từ trên xe ngựa đi xuống, nhịn không được trừng mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.
Sau đó tiếp nhận nhi tử: "Đã nói con rồi, thứ kia không thể ăn, ai bảo con không nghe, ăn đắng rồi?"
Tiểu tử kia ô oa một tiếng, vùi đầu vào trong ngực cô, thân thể nho nhỏ co lại thành một đoàn, " Đắng. " Hắn quá khổ rồi.
Cố Vân Đông buồn cười, ôm Trì Trì đi bên cạnh vài bước, nói với Thiệu Thanh Viễn: "Ta dẫn nó đi dạo bên kia, lát nữa sẽ trở về.”
Tôn bộ đầu nhíu mày, muốn tìm cớ ngăn cản, chỉ là không đợi hắn mở miệng, Thiệu Thanh Viễn đã gật đầu: "Đi đi, đừng đi xa, chờ nó thoải mái một chút thì trở về.”
"Ừm."
Cố Vân Đông đi rồi, Tôn bộ đầu có chút ảo não, quay đầu vừa lúc nhìn thấy An Sơn đứng cách đó không xa, lúc này nháy mắt với hắn, để hắn nhìn chằm chằm Cố Vân Đông.
Người kia gật gật đầu, chậm rì rì đi bên cạnh Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn không để ý tới Tôn bộ đầu, quay đầu lại nói với người phía sau: "Mọi người đều nghỉ chân đi, uống chút nước ăn chút gì đó, chúng ta xuất phát muộn một chút."
“Dạ, đại nhân."
Kỳ thật những thôn dân phía sau không cảm thấy mệt mỏi, bọn họ trước kia đi huyện thành đi chợ đều là một đường đi qua như vậy, cũng thành thói quen.
Nhưng nếu Thiệu đại nhân muốn nghỉ ngơi, bọn họ cùng nghỉ ngơi một lát là được.
Thiệu Thanh Viễn thì đi đến bên cạnh Phạm Vũ, chỉ vào con đường nhỏ phía trước hỏi: "Ta nghe Tôn bộ đầu nói con đường này đi huyện thành gần hơn một chút, sao một đường này nhìn không có người đi lại?”
Phạm Vũ có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng ổn định biểu tình, cung kính trả lời.
Bên này hai người thấp giọng nói chuyện, Thiệu Văn canh giữ ở bên cạnh không xa, cũng không ai dám lên quấy rầy.
Cách đó không xa, Tôn bộ đầu híp mắt nhìn, hắn ngược lại muốn tiến lên, nhưng Thiệu Thanh Viễn rõ ràng không muốn gặp hắn, cho nên chỉ có thể dời tầm mắt, nhìn về phía những người khác.
Bởi vậy, hắn cũng không chú ý tới, Thiệu Thanh Viễn và Phạm Vũ sau khi nói xong, thấp giọng dặn dò Thiệu Văn hai câu: "Ngươi tìm cơ hội đi phía sau nói với những quan binh kia, nói bọn họ vòng ra phía trước xem có tình huống gì. Tên họ Tôn thúc dục chúng ta đi đường nhỏ, khẳng định không có ý tốt, phía trước không biết có cái gì.”
Thiệu Văn vội vàng gật đầu đồng ý, Phạm Vũ bên cạnh tự nhiên cũng nghe được, lập tức mở to hai mắt: "Thiệu, Thiệu đại nhân, ý của ngài là..."
"Lát nữa ngươi hãy đi ở phía sau, giúp ta nhìn chằm chằm mấy người Tôn bộ đầu."
Phạm Vũ cảm giác mình giống như được giao cho sứ mệnh thần thánh, trong nháy mắt đứng thẳng người, vội vàng gật đầu: "Dạ, Thiệu đại nhân, ta nhất định không phụ sự tín nhiệm của ngài.”
Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ bả vai hắn: "Thả lỏng một chút, chờ xong việc này, các người cũng có thể bình an sống qua ngày rồi."
“Vâng!!” Phạm Vũ gật đầu thật mạnh.
Thiệu đại nhân nói không sai, cuộc sống ở thôn Tiểu Cốc bọn họ cũng không dễ chịu. Chuyện năm ngoái tuy rằng bề ngoài nhìn thôn Đại Cốc bị trách phạt nặng hơn một chút, nhưng đó chỉ là nhằm vào Trình gia mà nói.
Nhưng thôn Tiểu Cốc trong sáng ngoài tối bị giày vò cũng không ít, mặc kệ đi trấn đến huyện nha làm chuyện gì, thôn Tiểu Cốc luôn bị làm khó. Hoặc là triều đình có chính sách gì thông báo cho thôn phía dưới, bọn họ cũng bị người cố ý giấu diếm.
Trước kia hắn không rõ, còn nghĩ có phải bởi vì chuyện năm ngoái mà huyện thái gia có ấn tượng không tốt với bọn họ không. Hiện tại đã biết, đây rõ ràng là huyện thái gia đang giúp Liễu Đại Đức gây khó dễ với bọn họ.
Bây giờ thật vất vả mới có cơ hội lật đổ huyện thái gia, Phạm Vũ cảm thấy, hắn có thể xông lên làm một trận.
Thiệu Thanh Viễn nhìn bộ dạng tinh thần và ánh mắt sáng ngời của hắn, cười cười, trở về bên cạnh xe ngựa.
Tôn bộ đầu lập tức đặt sự chú ý lên người hắn, Thiệu Văn chính là lúc này, dưới sự yểm hộ của Phạm Vũ, lặng lẽ rời khỏi đội ngũ.
Nghỉ ngơi một khắc đồng hồ, Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa có ý định khởi hành, Tôn bộ đầu có chút nhịn không được.
Hắn đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng cười nói: "Thiệu đại nhân, ngài thấy sắc trời giờ này cũng không còn sớm, đường đi huyện thành còn khá xa, không bằng..."
Thiệu Thanh Viễn chỉ chỉ con trai đang ngồi xổm trên mặt đất túm lấy cọng cỏ non nhìn con sâu bướm, nói: "Ngươi không thấy con trai ta hiện tại đang rất hứng thú sao? Lúc này nói thằng nhóc xuất phát, nó mà khóc thì ngươi đến dỗ dành?”
Tôn bộ đầu: "..."
Hắn nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông bên kia.
Cố Vân Đông đưa lưng về phía hắn, đỡ tay nhi tử: " Con đã ở đây nhìn nửa ngày, nhìn ra tên của nó là gì không?"
Trì Trì duỗi bàn tay nhỏ bé đầy thịt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Trùng."
“Mẹ biết là trùng, con xem nó sắp bò tới mu bàn chân con rồi."
Trì Trì gật đầu: "Phải, bò." Sau đó hắn cầm cỏ trong tay, hất con sâu trên mu bàn chân xuống, nhìn sâu bướm ngã xuống, lập tức cười khanh khách.
Đồng Thủy Đào ngồi xổm đối diện bọn họ, thấy thế lập tức vỗ tay: "Tiểu thiếu gia thật giỏi, chúng ta phải kiên định bảo vệ đôi giày xinh đẹp của mình, tuyệt đối không thể để sâu bướm làm bẩn. Nếu nó dám leo lên, chúng ta sẽ dạy dỗ nó một trận.”
"A." Tiểu tử kia cực kỳ đồng ý đứng lên, bàn tay nhỏ bé nắm thành một nắm tay nhỏ, nặng nề gật đầu: “Trì, giỏi."
Cố Vân Đông: "..."
Cô trừng mắt nhìn Đồng Thủy Đào một cái: "Ngươi khen ngợi thêm hai câu là nó muốn bay lên rồi, lát nữa nếu không chịu lên xe ngựa, ngươi tự mà bế nó đi ở phía sau."
Đồng Thủy Đào rụt cổ, cười gượng hai tiếng: "Tiểu thư, muội sai rồi."
Trì Trì nghiêng đầu: "Đào?" Sao không đứng về phía hắn?
Đồng Thủy Đào không dám đối mặt với ánh mắt của nó, tầm mắt trôi dạt nhìn về phía bên cạnh, sau đó nhìn thấy An Sơn cách đó không xa.
Nàng lúc này chán ghét mở miệng: "Bộ khoái của huyện nha này thật đúng là coi trọng mình, lại dám giám thị chúng ta. Tiểu thư, em sẽ dạy cho hắn ta một bài học.”
Cố Vân Đông dành thời gian quay đầu nhìn thoáng qua, không nghĩ tới An Sơn cũng vừa vặn ngẩng đầu.
Nhìn thấy cô nhìn qua, ánh mắt hắn sáng lên, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Cố Vân Đông híp mắt: “Hắn có chuyện muốn nói với chúng ta?"
“Hắn ta có thể nói gì? Nhất định là thúc giục chúng ta xuất phát, đám bộ khoái này cũng không phải là người tốt gì mà.”