Chương 1356: Tìm kiếm một cơ hội
Cố Vân Đông ôm Trì Trì lên, đi thẳng đến trước mặt An Sơn.
Người kia đột nhiên lùi lại một bước, sau đó theo bản năng quay đầu lại nhìn Tôn bộ đầu.
Thấy hắn ta không chú ý tới mình, vội vàng nói một câu: "Quận, quận chúa, các ngài đừng đi huyện thành, Lữ đại nhân muốn gây bất lợi cho các ngài. Trên con đường phía trước có người mai phục, giả bộ là dư đảng Lỗ vương muốn giết người diệt khẩu.”
Đồng Thủy Đào hít mạnh một hơi khí lạnh: "Ngươi nói cái gì?"
Nàng quá kinh ngạc, khi nói ra thì giọng hơi cao.
Tôn bộ đầu vốn đã rất để ý bên này đột nhiên nhìn về phía này.
Đồng Thủy Đào nhất thời ảo não, An Sơn càng là mồ hôi lạnh toát ra, trong lòng thầm kêu một tiếng xong đời.
Không nghĩ tới sau một khắc, Cố Vân Đông lại thần sắc bình tĩnh mở miệng: "Chúng ta xuất phát khi nào không cần các ngươi nhắc nhở, khi nào muốn xuất phát tự nhiên sẽ xuất phát, Lữ đại nhân các ngươi đã dạy các ngươi quy củ như vậy?”
An Sơn sửng sốt, trong nháy mắt lập tức nhận ra là Vĩnh Gia quận chúa đang giải vây cho hắn, vội vàng cúi đầu.
Tôn bộ đầu cách đó không xa thấy vậy, vội vàng chạy tới.
Cố Vân Đông nhân lúc đó thấp giọng hỏi: "Vì sao nói cho chúng ta biết những chuyện này. "
An Sơn vội vàng mở miệng: "Ta cảm thấy Tôn bộ đầu cũng muốn mạng của ta.”
Dứt lời, Tôn bộ đầu cũng đã đến, hắn liên tục bồi tội với Cố Vân Đông: "Xin lỗi quận chúa, tiểu tử này không hiểu chuyện, ta sẽ giáo huấn hắn thật tốt.”
Nói xong, quay đầu lại hung hăng vỗ hắn một cái: "Ngươi làm cái gì vậy? Ta bảo ngươi bảo vệ an toàn của quận chúa, cũng không sai người thúc giục quận chúa xuất phát, đi đi đi, đừng ở đây làm mất mặt”
Sắc mặt An Sơn đỏ bừng, sau khi bị Tôn bộ đầu đè đầu bồi tội cho Cố Vân Đông, thì trực tiếp bị kéo đi.
Cố Vân Đông đứng tại chỗ, xoay người nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, con ngươi híp lại.
Đồng Thủy Đào sắc mặt lại căng thẳng: "Tiểu thư, người nói bộ khoái kia nói có thật không?"
“Tám chín phần là thật."
Tôn bộ đầu muốn giết người diệt khẩu, nhiều người ở đây như vậy, tất nhiên đều phải tiêu diệt.
Nhưng nếu tất cả mọi người ở đây đều chết, chỉ có mấy người bọn họ còn sống sẽ quá khiến người ta chú ý.
Cho nên, tốt nhất cũng hy sinh một người bên mình.
An Sơn này, đại khái cảm giác được Tôn bộ đầu muốn hy sinh hắn, cho nên dứt khoát nói ra âm mưu cho cô, cầu một đường sống.
"Huyện thái gia và bộ đầu này thật đúng là to gan lớn mật, ngay cả tiểu thư cũng dám hại."
Cố Vân Đông lắc lư nhi tử trong ngực, cười nhạo: "Càng kiêng kỵ chúng ta, kiêng kỵ đến mức muốn giết người diệt khẩu, lại càng nói rõ vị Lữ đại nhân này phạm tội không nhỏ, sợ chúng ta tra ra chút gì đó. Chỉ sợ không chỉ có chuyện của thôn Tiểu Cốc thôn Đại Cốc này, hắn khẳng định còn phạm phải tội nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng đến mức đã không để ý hậu quả mà giết chúng ta.”
“Tiểu thư, vậy làm sao bây giờ?”
"Yên tâm đi, cô gia nhà muội đã tìm người đi giải quyết."
Đồng Thủy Đào lập tức an tâm, tiểu thư nói không có việc gì vậy khẳng định không có việc gì.
Các nàng hiện tại ở đây kéo dài thời gian, cho những người đó đủ thời gian để giải quyết vấn đề là đủ rồi.
Đoàn người lại nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ, ngay khi bọn Tôn bộ đầu không kiên nhẫn được nữa, Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc nói với mọi người: "Đều nghỉ ngơi xong rồi chứ? Nghỉ ngơi tốt rồi, chúng ta hãy khởi hành, không còn sớm nữa.”
Tôn bộ đầu tái mặt, ngươi còn biết thời gian không còn sớm?
Nơi này ngoại trừ một nhà ba người các ngươi muốn nghỉ ngơi, những người khác căn bản cũng không cần.
Mọi người ai nên lên xe thì lên xe, nên đi bộ thì đi bộ, đội ngũ bắt đầu di chuyển về phía trước một lần nữa.
Nhưng Mà An Sơn trơ mắt nhìn xe ngựa thẳng tắp đi về phía trước, vẫn như cũ đi về phía con đường nhỏ, một chút cũng không có ý muốn trở về quan đạo, sắc mặt nhất thời trắng bệch.
Quận chúa bọn họ... Là không tin lời mình nói?
Trong lòng hắn nhất thời thấp thỏm, nếu không tin, vậy hắn làm sao bây giờ? Chỉ có thể chờ chết sao?
So sánh với hắn, sắc mặt Tôn bộ đầu càng thêm sáng lạn.
Hắn sáng lạn cũng không chú ý An Sơn bên cạnh tâm trí không yên. Đi nửa canh giờ sau, phía trước chính là một mảng rừng, cây cối cao lớn lại rậm rạp.
Con đường nhỏ giữa rừng không lớn, nhưng một chiếc xe ngựa đi qua ngược lại không thành vấn đề.
Lúc sắp đi qua rừng, bước chân của mấy người Tôn bộ đầu rõ ràng chậm lại, có một bộ khoái đột nhiên "ôi" một tiếng ngã xuống đất, Tôn bộ đầu cùng một người khác vội vàng đỡ hắn đi, dần dần rơi xuống phía sau đội ngũ.
Mắt thấy An Sơn vẫn còn ở bên cạnh bọn họ, Tôn bộ đầu trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi còn không đi phía trước sao? Đừng quên chờ một chút phải cứu người, cách quá xa nếu để cho thôn dân kia xảy ra chuyện, ngươi cũng không sống nổi đâu”
Trong lòng An Sơn lộp bộp một chút, quả nhiên, Tôn bộ đầu muốn mạng của hắn.
Nhưng đến thời điểm này, cũng không cho phép hắn nói cái gì.
Hắn chỉ có thể run sợ đi về phía trước, tùy thời quan sát tình huống rừng cây hai bên. Chỉ nghĩ trong chốc lát có nguy hiểm, lập tức tránh đi.
Nhưng trong lòng An Sơn kỳ thật cũng rõ ràng, cho dù lần này hắn tránh đi, Tôn bộ đầu cũng sẽ không để cho hắn sống sót.
Có lẽ đây chính là báo ứng của hắn vì đã đi theo Tôn bội đầu làm nhiều chuyện ác.
Hắn ta có một chút tuyệt vọng.
Nhưng mà, xe ngựa một đường rất vững vàng đi về phía trước, bên tai thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng dân làng nói chuyện, bên trong xe ngựa phía trước, vị tiểu công tử kia càng a a hưng phấn kêu lên.
An Sơn cực kỳ kinh ngạc, không phải nói, bố trí cạm bẫy ở chỗ này sao?
Không chỉ có hắn, Tôn bộ đầu phía sau cách bọn họ rất xa càng trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn túm lấy cổ áo Tiêu Chí bên cạnh, trừng mắt thấp giọng quát: "Không phải ngươi nói, người ở trong khu rừng này chờ sao?"
“Vâng, đúng vậy." Tiêu Chí cũng không hiểu ra sao: "Ta còn tận mắt nhìn thấy bọn họ mai phục tốt, sao người giờ lại không thấy?”
Tôn bộ đầu cảm thấy chuyện này không đúng lắm, lúc này hắn đứng ở giữa rừng.
Nhìn trái nhìn phải, không có một chút âm thanh.
Phạm Vũ phía trước gọi hắn: "Tôn bộ đầu, sao các ngươi còn không đi? Đại nhân nói, con đường phía trước tương đối rộng rãi, phải tăng tốc độ, miễn cho đến huyện nha cũng là buổi trưa.”
Tôn bộ đầu mạnh mẽ phục hồi tinh thần lại, không thể nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.
Thiệu Thanh Viễn quả nhiên đề cao tốc độ, đoàn người đến cửa huyện thành, vừa qua giờ Tỵ.
"Huyện Quảng Lâm." Cố Vân Đông vén rèm xe, ngước mắt nhìn tên trên đỉnh cửa thành, chậc một tiếng.
"Đi vào đi."
Đoàn người đi vào cửa thành, đi thẳng tới huyện nha.
Tôn bộ đầu muốn ngăn cản, tình huống hiện tại như thế nào hắn cũng không biết, dưới tình huống không hề chuẩn bị, cứ như vậy dẫn người qua đó sợ là chuyện xấu.
Nhưng hắn làm sao ngăn được Thiệu Thanh Viễn, vừa mới đứng ở trước xe ngựa, đã bị Thiệu Văn một cước đạp ngã.
Đây chính là đường cái, người đến người đi, nhiều dân chúng trong huyện thành đều trơ mắt nhìn tên Tôn bộ đầu không ai làm gì nổi kia, ở huyện thành muốn làm gì thì làm, cố ý lập danh mục các loại thu phí, cứ như vậy bị đánh cho hộc máu?