Chương 1359: Lữ đại nhân xong rồi
Nhưng mà, không đợi bọn họ động thủ, ngoài cửa lớn đột nhiên truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
“Thiệu đại nhân không có quyền chất vấn ngươi, vậy thì bản quan có tư cách đó chứ?”
Lữ đại nhân kinh ngạc, bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy đám người ngoài cửa đã tách ra, một đám quan binh xông vào, chỉ trong nháy mắt, nhưng người đó đã dùng binh khí bao vây thuộc hạ của Lữ đại nhân.
Sắc mặt Lữ đại nhân chuyển biến lớn, chỉ thấy ngoài cửa có hai người đi vào cuối cùng.
Hai người này hắn đều quen biết hơn nữa còn quen thuộc, một người là Tri phủ đại nhân, còn một người là… Diệp tham tướng?
Cho nên những binh lính này, đều do Diệp tham tướng mang đến sao?
Tri phủ và Diệp tham tướng lạnh lùng liếc nhìn Lữ đại nhân, ngay sau đó đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông: “Thiệu đại nhân, quận chúa. Chúng ta đã tới trễ.”
“Không muộn, rất vừa vặn.” Thiệu Thanh Viễn nói: “Lữ đại nhân dù sao cũng là thuộc hạ của Hồ đại nhân, hắn nói cũng không sai, quả thật ta không nên thay ngài đi thẩm vấn hắn. Nếu Hồ đại nhân đã tới, vậy làm phiền Hồ đại nhân thẩm vấn Lữ đại nhân này cho tốt. Dù sao, hắn cũng là người muốn ra tay hạ sát ta và phu nhân của ta.”
Sắc mặt Hồ đại nhân ngưng trọng vài phần, Diệp tham tướng đứng phía sau, hô một tiếng với bên ngoài: “Đều đưa vào.”
Vừa dứt lời, có một đám người đẩy một đám bộ khoái đi vào.
Lữ đại nhân nhìn những người này, trong lòng chỉ có một ý niệm, xong rồi, hắn xong rồi.
Chẳng trách Thiệu Thanh Viễn không xảy ra chuyện gì, hóa ra người hắn phái đi phục kích, toàn bộ đều bị bắt.
Ánh mắt Hồ đại nhân lạnh băng liếc nhìn hắn ta, sải bước đi về phía đại đường huyện nha, ngồi xuống phía sau bàn, vỗ mạnh kinh đường mộc, trực tiếp bắt đầu thẩm vấn phá án.
“Áp giải toàn bộ đám người Lữ Thanh lên đây.”
Lữ đại nhân muốn giãy giụa, kết quả bị Diệp tham tướng đạp một cước sau đầu gối, hắn ‘bịch’ một tiếng ngã về phía trước, quỳ mạnh xuống đất.
Sau đó bị hai quan binh phía sau tiến lên, trực tiếp kéo vào bên trong.
Đám người trợ tá, sai dịch, bộ khoái cũng bị bắt vào, lần lượt quỳ xuống đất.
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới nói với đám người Trình gia: “Các ngươi ở bên ngoài chờ trước đi, lát nữa Hồ đại nhân mời các ngươi vào, các ngươi mới vào, nhớ kỹ, ăn ngay nói thật là được rồi, không cần thêm mắm thêm muối, cũng không cần chần chờ sợ hãi.”
Tâm tình của đám người Trình Phóng kích động, đặc biệt khi nhìn thấy Diệp tham tướng trực tiếp đá Lữ đại nhân một cái, trong lòng họ cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghe vậy hắn vội vàng gật đầu: “Vâng, Thiệu đại nhân, chúng ta nhất định sẽ nói thật.”
Lúc này đây, khẳng định có thể lật đổ Lữ đại nhân.
Kỳ thật không chỉ có hắn, những bá tánh ở bên ngoài xem náo nhiệt, vốn dĩ chỉ vì tò mò mà thôi, hiện giờ tâm tình cũng trở nên vi diệu.
Cố Vân Đông ôm con trai đi ra, nói với những bá tánh đó: “Ta không biết ở đây có người nào chịu oan khuất dưới sự quản lý của Lữ đại nhân hay không, nếu có, thì hôm nay có thể đứng ra, ta bảo đảm, chỉ cần các ngươi thật sự bị oan, tất nhiên Hồ đại nhân sẽ trả lại trong sạch cho các ngươi. Cơ hội như thế này chỉ có một lần, hy vọng các ngươi có thể quý trọng.”
Người ngoài cửa hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì cho phải.
Đột nhiên, phía sau đám người truyền đến một tiếng gào thét: “Trời cao có mắt, trời cao có mắt.” Trong lúc nói chuyện, người nọ lướt qua đám đông, đi đến trước mặt Cố Vân Đông, quỳ xuống: “Ta có, không đúng, huynh đệ ta có, hắn có chịu đại oan.”
“Ngươi đứng lên trước đi, rồi từ từ nói. Huynh đệ ngươi đang ở đâu?”
“Hắn, hắn bị Lữ đại nhân nhốt lại…… Hu hu.”
Có người đầu tiên đứng ra, rất nhanh trong đám người lại có hai bá tánh bước ra, nói ra oan khuất của nhà mình.
Có thể thấy cả ba người bọn họ đều là bị nỗi oan ức lớn, mới có thể nắm chặt một tia cơ hội này.
Cố Vân Đông dẫn bọn họ vào trong, chờ một lát nữa, vào lúc Hồ đại nhân thẩm vấn sẽ triệu kiến bọn họ.
Ai ngờ cô vừa xoay người vào trong, đã nghe được bên đại đường truyền đến giọng nói của Lữ đại nhân: “…… Hai vợ chồng Thiệu Thanh Viễn coi thường luật pháp triều đình, công nhiên giẫm đạp cửa lớn huyện nha thì phạm phải tội gì?”
Thiệu Thanh Viễn ở cửa cười nhạt một tiếng, sải bước đi vào đại đường: “Phạm phải tội gì? Ngươi nhìn cái này xem, rồi hẵng nói đến ta phải bị tội gì.”
Lữ đại nhân quay đầu nhìn hắn, thấy trong tay Thiệu Thanh Viễn cầm một quyển thánh chỉ sáng loáng.
Hắn trực tiếp đưa thánh chỉ cho Hồ đại nhân, sau đó xoay người nhìn Lữ Thanh, nói: “Ta phụng mệnh Hoàng Thượng đi đến Tây Nam, trên đường đi gặp phải tham quan ô lại hoành hành tại quê nhà, lợi dụng quyền thế, coi thường mạng người. Hoàng Thượng cho phép ta có quyền điều tra và thẩm vấn, còn ngươi, lúc bản quan tìm tới, ngươi lại đóng chặt cổng không chịu ra, bản quan đương nhiên sẽ hoài nghi ngươi ở bên trong làm chuyện mờ ám, không muốn người khác nhìn thấy, sợ ngươi phạm tội chạy trốn, ta mới bất đắc dĩ phá cửa vào, ngươi cảm thấy điều này phạm tội sao?”
“Ngươi……” Lữ Thanh muốn trước khi mình xong đời, phải kéo Thiệu Thanh Viễn xuống nước, cho dù không thể làm gì hắn thì cũng phải hắt cho hắn ta một bán nước bẩn.
Ai ngờ, trong tay hắn ta lại có thánh chỉ?!
Cho nên, cái gọi là từ quan tam phẩm ở kinh thành bị giáng chức thành quan thất phẩm ở địa phương, căn bản không phải sự thật!!
Không chỉ hắn, ngay cả Hồ đại nhân cũng kinh ngạc, ngược lại sắc mặt của Diệp tham tướng không có biến hóa.
Dù sao lúc trước Thiệu Song đi tìm hắn mượn người, không có chỗ dựa nhất định cũng không cách nào dễ dàng như vậy.
“Bang” một tiếng, Hồ đại nhân gõ kinh đường mộc, tức giận nhìn Lữ Thanh ở giữa đại đường, quát: “Ngươi không cần nói bóng nói gió, chuyện ngươi phạm phải cho dù chặt hết tre làm sách cũng không ghi chép hết, hiện tại bản quan tính toán từng chuyện rõ ràng với ngươi. Người đâu, mau đưa Liễu Đại Đức tới đây……”
Cố Vân Đông không tiếp tục nghe chuyện thẩm vẫn nữa, trong đại đường có Diệp tham tướng và Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh lắng nghe, cô dẫn Trì Trì dạo hai vòng ở huyện nha.
Hiện giờ toàn bộ huyện nha đều là người do Diệp tham tướng và Hồ tri phủ mang đến, vây quanh cả trong ngoài, ngay cả gia quyến Lữ Thanh cũng ở trong đó.
Người Liễu Đại Đức nhận làm tỷ tỷ, Cố Vân Đông tự nhiên cũng thấy được.
Không nói cái khác, nhìn cách ăn mặc trên người nàng ta là biết giá cả không hề rẻ, lại thấy bên người nàng ta trước sau đều có nhiều nha hoàn và bà tử như vậy, xem ra Lữ Thanh này không phải chỉ tham một chút.
Cố Vân Đông đi dạo một vòng, chờ đến khi cô trở lại cửa chính của huyện nha, phát hiện bá tánh ở trước cửa càng nhiều thêm.
Cô mơ hồ nghe được cái gì ‘khâm sai đại thần tới, mau mau có oan báo oan, có thù báo thù’.
Cố Vân Đông: “……”
Lần thẩm vấn này rất dài, chuyện Lữ Thanh phạm phải quả thực quá nhiều, bình thường thẩm tra xử lí một việc, bên trong sẽ liên lụy đến một chuyện khác.
Hơn nữa, cần lấy được bằng chứng thì phải triệu gặp nhân chứng, e rằng lần này không đến buổi tối cũng không kết thúc được.
Hồ đại nhân mệt mỏi, nói đến hầu họng cũng muốn bốc khói. Cũng chỉ có lúc chờ đợi nhân chứng nhân tới, mới có thời gian nhàn rỗi đi vào sau huyện nha uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút.
Cố Vân Đông nhờ người đặt chút đồ ăn ở tửu lầu kế bên, thừa dịp khoảng trống này, vội vàng đưa đến hậu đường cho mọi người lót dạ trước.
Người dân của thôn Đại Cốc và thôn Tiểu Cốc cũng có một phần, vốn dĩ mấy người Phạm Vũ đều mang theo lương khô, ai ngờ còn có thể ăn đồ ăn của tửu lầu, nhất thời tâm tình còn có chút kích động.