Chương 1360: Một người cũng đừng hòng trốn thoát
Tới buổi chiều, lại có mấy người dân lần lượt kéo đến, một phen nước mắt nước mũi lên án Lữ Thanh coi thường mạng người.
Cố Vân Đông nói bọn họ chờ ở đó trước, việc đã đến nước này, dứt khoát làm rõ mọi oan tình, án sai trong một lần này.
Chỉ khổ Hồ đại nhân, theo sâu vào trong vụ án, sắc mặt hắn cũng càng thêm khó coi.
Lữ Thanh này là quan huyện dưới quyền của hắn, thỉnh thoảng cũng sẽ lui tới gặp mặt, kết quả hắn ta ở huyện Quảng Lâm phạm phải tội lớn như vậy, thế nhưng hắn không hề biết chút nào.
Kỳ thật Hồ đại nhân cũng không quá có ấn tượng với Lữ Thanh, cảm giác tồn tại của người này rất bé, sau khi gặp mặt phần lớn đều không tiến tới trước mặt hắn. Loại tình huống này, ngược lại sẽ khiến hắn lầm tưởng Lữ Thanh là người chân thật, không giống mấy quan huyện khác, ở trước mặt hắn nịnh nọt muốn bò lên cao.
Không phải Lữ Thanh không có tham vọng, mà căn bản không muốn rời khỏi huyện Quảng Lâm, nơi hắn có thể một tay che trời, muốn làm gì thì làm.
Thẩm vấn gần kết thúc, gần như chưa có cơ hội nói chuyện của Lữ Thanh.
Đến chạng vạng, từ miệng người trợ tá, Hồ đại nhân biết được Lữ Thanh có hai căn nhà ở huyện thành, được mang danh nghĩa của vú nuôi hắn.
Hồ đại nhân lập tức sai người tới xem hai trạch viện này.
Kết quả, ngược lại ở hậu viện đào ra một lượng lớn bạc.
Sau khi tổng kết lại, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Tất cả vàng bạc châu báu cùng ngân phiếu cộng lại, thế mà ước chừng có hơn trăm vạn lượng.
Chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ ở huyện Quảng Lâm, nhưng số lượng tham ô cũng đủ để ghi vào sử sách.
Sắc mặt Hồ đại nhân bị dọa đến trắng bệch, hắn biết, lần này không chỉ có Lữ Thanh bị chém đầu, hắn làm cấp trên, hắn đã lơ là nhiệm vụ, giám sát không đủ, chức tri phủ này cũng không làm nổi nữa.
Nhìn thoáng qua Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông bên cạnh, hắn khắc chế đôi tay run rẩy, chỉ có thể càng thêm tận lực thẩm tra xử lý rõ ràng toàn bộ vụ án, như thế cũng có thể trông cậy vào Thiệu Thanh Viễn bọn họ ở trước mặt hoàng thượng nói tốt giúp mình vài câu.
Cái khác không nói, ít nhất đầu cũng phải giữ được.
Hồ đại nhân cũng không dám kêu khổ kêu mệt, lau mồ hôi trên trán, giờ phút này thật sự hận Lữ Thanh đến nghiến răng nghiến lợi.
Vụ án của Lữ Thanh vẫn thẩm vấn đến khi trời tối mới chấm dứt.
Nhưng mà chuyện này còn chưa chấm dứt, đám người đằng sau Lữ Thanh như bộ đầu sư gia, thậm chí là người nhà của Lữ Thanh, phạm phải tội lớn tội nhỏ, một người đều không trốn thoát.
Thời gian đã muộn, đám người Cố Vân Đông nghỉ lại ở huyện nha này trước.
Mấy người dân của thôn Đại Cốc làm nhân chứng cũng tạm thời nghỉ ở hậu viện.
Tới ngày hôm sau, bên ngoài nha môn lại đông đúc người chen lấn, những thôn dân ở thôn bên cạnh nghe thấy náo nhiệt cũng kéo tới, cũng có mấy nhà người bị hại do dự bước ra.
Hồ đại nhân bận đến mức ngay cả nước miếng cũng không kịp nuốt, lần thẩm vấn này, lại kéo dài hai ngày, trong đó thậm chí liên lụy ra huyện lệnh của huyện kế bên, cùng với quan viên của phủ thành.
Nhưng mà hiện tại chủ yếu vẫn tập trung vào đám người Lữ Thanh, chuyện sau đó tất nhiên sẽ thẩm vấn lại.
Cũng may không liên lụi phải quan lớn gì, Hồ đại nhân và Diệp tham tướng hoàn toàn có thể áp chế được.
Ba ngày sau, vụ án của Lữ Thanh cuối cùng cũng kết thúc.
Lữ Thanh tham ô trái pháp luật, thảo gian nhân mạng, lấy quyền mưu tư, có ý đồ sát hại mệnh quan triều đình, tội không thể dung tha. Bởi vì số tiền tham nhũng quá lớn, tạm thời bắt giam áp giải đến kinh thành, do Hình Bộ xem xét lại hình phạt.
Xác suất lớn sẽ bị xử trảm.
Đám người Tôn bộ đầu hoành hành ngang ngược, lừa gạt quê nhà, tìm kế thu các loại phí, đánh chết đánh tàn phế hơn chục người dân bá tánh, dựa theo tội danh nặng nhẹ, hoặc tử hình hoặc lưu đày.
Đám người trợ tá ở huyện nha nhận hối lộ, dung túng người nhà xâm chiếm ruộng tốt, ở phía sau giúp Lữ Thanh che giấu hành vi phạm tội, căn cứ vào tội danh nặng nhẹ mà đưa ra hình phạt khác nhau.
Ngoài ra, còn có người nhà Lữ Thanh.
Con trai của hắn là Lữ Chí Sinh đàn áp người khác, cưới bốn người vợ, toàn bộ bị hắn ta hành hung đến chết.
Vốn Lữ Chí Sinh và thê tử đầu tiên cũng coi như là môn đăng hộ đối, kết quả sau khi hắn đánh chết người, nhà mẹ đẻ của thê tử nổi giận, nhất định phải đòi lại công bằng, bởi vậy dây dưa với Lữ gia thật lâu, suýt nữa khiến chức quan của Lữ Thanh bay mất.
Nhưng cuối cùng vẫn là Lữ Thanh mưu kế cao hơn một bậc, đối phương bị âm mưu quỷ kế này mà nhà tan cửa nát, cuối cùng cả nhà chỉ còn lại một đôi nữ nhi nhỏ tuổi, trốn tránh mà sống.
Từ đó về sau, Lữ Chí Sinh lại cưới vợ, gần như đều là người nhà nghèo khổ, cho dù đánh chết cũng không tìm được người làm chủ.
Lúc Cố Vân Đông nghe được, không nhịn được trực tiếp vọt tới trước mặt Lữ Chí Sinh, đánh hắn một trận tơi bời.
Đám người Hồ đại nhân và Diệp tham tướng nhìn thấy, đều yên lặng quay đầu đi, làm bộ cái gì cũng không biết.
Vụ án của Lữ gia kết thúc, những người vốn bị oan, bị Lữ Thanh nhốt ở nhà tù, toàn bộ đều được thả ra ngoài.
Bên ngoài nha môn vui mừng khôn xiết, không ít người đều ôm đầu khóc.
Đặc biệt là những bá tánh lại được nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn ánh sáng lấp lánh bên ngoài phòng giam, thì không ngừng nghẹn ngào.
Cố Vân Đông thầm thở dài, vốn chỉ định thay Tần Văn Tranh đến xem tình hình, không nghĩ tới liên lụy ra một vụ án lớn như vậy.
Nhìn Hồ đại nhân ở đó nhỏ giọng nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông không nhịn được chậc một tiếng.
Hồ đại nhân này, thật ra là người không tồi, nhưng cũng quả thật giám thị không nghiêm. Nói trắng ra là không quá để ý, nếu không một khối u ác tính lớn như Lữ Thanh, nào dám muốn làm gì thì làm như vậy?
Sai lầm khẳng định không trốn thoát, cũng không đến mức bị chém đầu, chỉ xem lần này có thể lấy công chuộc tội hay không.
Cố Vân Đông không quan tâm đến bọn họ nói chuyện nữa, cô nhìn hốc mắt người Trình gia đỏ lên, nắm tay Trì Trì cùng mình đi xuống, nói: “Về chuyện của Trình Tiểu Tùng, các ngươi yên tâm, Diệp tham tướng đã phái người đi đón hắn trở lại. Đã chịu oan, bị lưu đày đến biến giới Tây Nam, không chỉ có một mình Trình Tiểu Tùng, tất cả bọn họ đến lúc đó đều sẽ cùng nhau trở về.”
“Cảm ơn, cảm ơn quận chúa.” Ba người Trình gia cảm kích đến rơi nước mắt, nâng đỡ lẫn nhau, lại muốn quỳ xuống.
Đồng Thủy Đào ở một bên nhanh tay lẹ mắt nâng người dậy: “Các ngươi bất tiện như vậy, không cần quỳ tới quỳ lui.”
“…… Vâng, vâng ạ.” Lúc này trong đầu ba người Trình gia vẫn còn nhớ tới hình ảnh nàng đạp ngã cửa lớn của huyện nha.
Cố Vân Đông nhịn cười, thoạt nhìn hiện tại ấn tượng ở trong lòng mọi người về Đồng Thủy Đào đã hoàn toàn đảo lộn, không phải là thiếu nữ nhu nhược có thể ức hiếp nữa.
Ba người Trình gia hơi đứng thẳng, trên mặt đã lui đi vẻ buồn rầu tuyệt vọng, hiện giờ tất cả đều là khát vọng cho cuộc sống tương lai.
Cố Vân Đông cảm thấy nhẹ nhõm, đang định xoay người thì bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Quận chúa.”
Cô dừng bước chân, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy An Sơn dẫn theo vợ con đứng ở phía sau.
Hắn đã thay đồng phục bộ khoái, bởi vì hai ngày này lo lắng và sợ hãi, nhìn có chút chật vật. Nhưng giờ phút này, vẻ mặt cũng mang theo dáng vẻ như trút được gánh nặng, tuy rằng tay chân đều bị xiềng xích.
An Sơn trực tiếp quỳ xuống: “Quận chúa, cảm ơn ngài vì tiểu nhân nói chuyện, nếu không phải ngài, tiểu nhân sợ rằng đã phải rời khỏi vợ con rồi.”
Vợ con phía sau hắn cũng quỳ xuống, dập đầu về phía cô.