Chương 1361: Thỉnh cầu của An Sơn
Cố Vân Đông nhìn hắn, thần sắc nhạt đi một chút: “Ngươi không cần cảm ơn ta, Hồ đại nhân đều căn cứ vào sai lầm của các ngươi mà cân nhắc mức hình phạt. Nếu trong tay ngươi cũng dính mạng người, ngươi tất nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt.”
An Sơn cũng bị phán hình, phải nói, tất cả những bộ khoái cùng làm việc ở trong nha môn, không ai có thể tránh được hình phạt.
Chẳng qua, hắn là người có hình phạt thấp nhất trong những người này.
An Sơn bị phán lưu đày bảy trăm dặm, vừa vặn là biên giới Tây Nam mà lúc trước Trình Tiểu Tùng ở. Tuy hoàn cảnh không tốt, nhưng nó thực sự gần nhà.
Những bộ khoái khác có người bị chém đầu, có người bị lưu đày, mà ít nhất cũng phải lưu đày ngàn dặm, ba ngàn dặm, hoàn cảnh cũng không tốt hơn biên giới Tây Nam bao nhiêu.
Hơn nữa Cố Vân Đông nói không sai, ít nhất trong tay An Sơn không dính líu đến mạng người. Quả thực hắn đi theo Tôn bộ đầu tác oai tác quái một đoạn thời gian, chẳng qua lá gan hắn tương đối nhỏ, cũng không tàn nhẫn độc ác như Tôn bộ đầu.
Thậm chí, sau khi Tôn bộ đầu đả thương mạng người, hắn thỉnh thoảng sẽ không đành lòng, thấp giọng cảnh báo cho người bị hại vài câu, để bọn họ không đến mức lấy trứng chọi đá, kéo bản thân vào.
Cho nên hắn ở trong nha môn, kỳ thật bị đám người Tôn bộ đầu bỏ qua không thèm để ý.
Điều này cũng dẫn đến khi Tôn bộ đầu muốn giết Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, lựa chọn An Sơn làm người chôn cùng.
Cuối cùng, Hồ đại nhân căn cứ vào tình huống của hắn, cùng với việc bỏ gian tà theo chính nghĩa, báo kế hoạch này cho Cố Vân Đông, lập công, sau khi cân nhắc kỹ, lưu đày hắn bảy trăm dặm trong vòng hai năm.
Những người khác là cả đời, thậm chí một vài người cả nhà đều bị lưu đày.
An Sơn thở phào nhẹ nhõm: “Dù thế nào cũng phải cảm ơn quận chúa. Ta nhát gan, làm đồng lõa đã lâu, buổi tối nhất định sẽ gặp ác mộng. Hiện tại ngược lại cảm thấy thoải mái, bị kết án trong lòng cũng nhẹ nhõm……”
Chỉ là bây giờ hắn là người mang tội, đối với vợ con không được tốt lắm.
Cố Vân Đông nhíu mày: “Ngươi, rốt cuộc muốn nói gì với ta?”
An Sơn sửng sốt, chà xát tay, ngượng ngùng nói: “Quận chúa nhìn ra sao?”
“Ngươi nói đi, vì ngươi kịp thời báo tin cho ta, nếu có thể giúp, ta sẽ giúp đỡ.”
“Cảm ơn, cảm ơn quận chúa.” An Sơn vội vàng nói: “Là như thế này, ta đi đến Tây Nam, một lần đi này phải mất hai năm. Nếu vợ con ta tiếp tục ở lại huyện Quảng Lâm, nhất định sẽ không được yên ổn, dù sao lúc trước ta đã làm không ít chuyện ác, những người đó thấy ta không còn ở đây, nhất định sẽ ức hiếp bọn họ. Cho nên bọn họ quyết định đi theo ta đến Tây Nam, một nhà An gia ở đó cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Nhưng mà, đường đi này ta bị áp giải, ta sợ quan binh áp giải ta không đồng ý, còn ức hiếp người nhà ta, cho nên muốn cầu xin quận chúa nói một câu với Tri phủ đại nhân, châm chước một chút.”
Cố Vân Đông lúc này thật sự kinh ngạc, vợ con của An Sơn vậy mà nguyện ý đi theo hắn đến Tây Nam?
An Sơn thấy cô không nói lời nào, vội vàng mở miệng: “Quận chúa, xin ngài thương xót, người nhà ta không làm chuyện gì xấu. Thật sự, thê tử của ta còn khuyên ta nhiều lần, bảo ta đừng tiếp tục làm việc ở đó nữa, nhưng không phải ta không còn cách nào sao? Lên thuyền giặc, nếu buông tay không làm, Lữ đại nhân và Tôn bộ đầu cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Nhưng ta thề, vợ con của ta đều là người tốt, bằng không lần này cũng sẽ không đi theo ta chịu khổ, bọn họ thật sự rất tốt……”
Cố Vân Đông giơ tay lên: “Được rồi, ngươi không cần phải nói, ta đồng ý là được.” Lần này thẩm án, Hồ đại nhân tự nhiên cũng sẽ điều tra gia đình những người này, vợ con hắn quả thật là người lương thiện và có trách nhiệm.
An Sơn vui mừng khôn xiết, vội vàng mang theo vợ con quỳ xuống: “Đa tạ quận chúa, đa tạ đại ân của quận chúa.”
Cố Vân Đông xoa thái dương, có thể không quỳ xuống không?
Cô vội vàng dẫn con trai đi tìm Thiệu Thanh Viễn, hắn thấy cô đi nhanh như vậy, vội xoay người hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì, bên này của chàng giải quyết xong rồi sao? Khi nào chúng ta đi?”
Thiệu Thanh Viễn nhìn qua một vòng: “Cũng sắp xong rồi, đợi qua buổi trưa là có thể rời đi. ”
“Mấy người Thích ma ma lo lắng chờ ở thôn Đại Cốc.” Đi về phía Tây Nam, bọn họ phải quay lại thôn Đại Cốc, đi theo con đường khác.
Thiệu Thanh Viễn cũng đã mệt mỏi nhiều ngày, tuy nói chỉ bên cạnh lắng nghe, nhưng những vấn đề nên nói, nên suy nghĩ cũng không ít.
Cho nên chuyện khắc phục hậu quả này, hắn một chút cũng không muốn dính tay vào.
Thấy cũng sắp xử lý xong, hắn cáo từ với Hồ đại nhân và Diệp tham tướng.
Hồ đại nhân và Diệp tham tướng muốn hắn ở lại, nhưng cũng biết hắn còn phải đi Tây Nam, trên đường không tiện trì hoãn nữa.
Bởi vậy chỉ có thể tiếc nuối vội vàng nói lời từ biệt, dự định sau này có cơ hội gặp lại.
Cũng giống như lúc đến, trên đường trở về, vẫn là hai chiếc xe ngựa, xe lừa của nhà ngoại Thái trưởng thôn.
Chỉ là phía sau thiếu đám người Tôn bộ đầu đi theo.
Vẻ mặt Thái trưởng thôn có chút uể oải, mấy ngày nay ông ta vẫn luôn đi theo huyện nha, lúc trước có phái một người dân trở về báo tin, tránh cho người trong thôn lo lắng.
Nhưng dù sao không phải ở trong nhà mình, Thái trưởng thôn lại lớn tuổi, lần này trở về, sợ là phải tĩnh dưỡng vài ngày mới có thể bình phục.
Ngược lại những thôn dân kia, bởi vì xem một hồi náo nhiệt, lại nhìn Liễu Đại Đức thiêu kho hàng hãm hại người khác bị trừng trị theo pháp luật, tâm tình có chút kích động và hưng phấn, thậm chí còn thừa dịp lúc nhàn rỗi, ra đường mua vài thứ.
Lúc tới, mấy người Thiệu Thanh Viễn đã kéo dài thời gian, lúc trở về lên đường sớm, cho nên khi đến thôn Đại Cốc, canh giờ còn khá sớm.
Mỗi ngày Thích ma ma đều ra cổng thôn chờ, liếc mắt thấy bóng dáng xe ngựa quen thuộc, ánh mắt sáng lên, vội vàng chạy tới.
“Quận chúa, quận mã gia.”
Đồng Thủy Đào ngồi ở trên xe, thấy thế vội vàng nhảy dựng lên, một tay đỡ lấy Thích ma ma: “Ai u, ma ma của ta ơi, người đã lớn tuổi như vậy rồi, cũng không nên chạy loạn, mặt đất này không bằng phẳng, lỡ như bị ngã thì phải làm sao?”
Thích ma ma mặt đầy hắc tuyến, giơ tay đánh nàng một cái: “Ngươi là một người tốt, nhưng hết lần này đến lần khác sao lại độc miệng như vậy.”
Đồng Thủy Đào: “……” Cảm giác người đang mắng ta.
Thích ma ma lướt qua nàng, nhìn thấy Cố Vân Đông từ trong xe ngựa bước ra, nụ cười tức khắc càng thêm xán lạn: “Quận chúa một đường này vất vả, mau, về nhà nghỉ ngơi trước, lão nô phân phó phòng bếp làm chút đồ ăn, để mọi người làm ấm bụng.”
Thái trưởng thôn có nhà không thể về tỏ vẻ, đó là nhà của ta.
Cũng may người nhà của ông ta cũng mau chóng ra đây, thấy bộ dạng của ông ta khá mệt mỏi, vội đỡ lão gia vào thôn.
Lúc đám người Phạm Vũ đứng ở cổng thôn, cáo biệt với đám người Cố Vân Đông.
“Lần này huynh trưởng ta có thể được giải oan là nhờ Thiệu đại nhân và quận chúa làm rõ mọi việc. Sau này nếu có chỗ dùng được thảo dân, đại nhân cứ việc phân phó. Thời gian không còn sớm, thảo dân không quấy rầy đại nhân nghỉ ngơi, đi về trước ạ.”
Những thôn dân phía sau vội vàng bắt chước hắn, chắp tay chào, chuẩn bị ôm tay nải trong tay rời đi.
Cố Vân Đông lại đột nhiên gọi bọn họ lại: “Phạm trưởng thôn, các ngươi chờ một lát.”
Phạm Vũ khó hiểu: “Quận chúa có việc gì sao?”
“Thủy Đào, lấy thứ kia lại đây.” Cố Vân Đông quay đầu nói với Đồng Thủy Đào một tiếng.