Chương 1362: Phí bồi thường
Đồng Thủy Đào nhanh chóng ôm ra một cái hộp, giao cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông đưa về phía trước, nói với Phạm Vũ: “Trong này có ba mươi lượng bạc, là quan phủ bồi thường cho các ngươi.”
Phạm Vũ vốn định nhận rương, nghe vậy tay hơi dừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu: “Bồi thường?”
“Phạm Dũng bị oan bị phạt đánh, còn bị hạn chế không được rời khỏi thôn Tiểu Cốc, hiện giờ chân tướng đã rõ ràng, tự nhiên sẽ đưa ra bồi thường nhất định. Còn có người dân của thôn Tiểu Cốc, lúc trước bị dẫn đến huyện nha thẩm vấn, có không ít người bị thương. Ba mươi lượng bạc này, mười lăm lượng là cho nhà Phạm Dũng, còn lại xem như tiền khám chữa bệnh cho thôn dân khác. ”
Đây là quyết định của Hồ đại nhân, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cũng không lên tiếng.
Phạm Vũ và thôn dân phía sau hắn lại phá lệ ngoài ý muốn, sau khi kinh ngạc thì chính là vui mừng.
Đặc biệt là Phạm Dũng, hắn cho rằng lần này đi huyện nha, chỉ là đi rửa sạch oan khuất trên người, từ nay về sau có thể tự do ra vào thôn. Không nghĩ tới, thế mà lại có bồi thường.
Cố Vân Đông nhìn dáng vẻ bọn họ vui mừng, lúc này mới cười một tiếng xoay người rời đi.
Mười lăm lượng bạc, kỳ thật nói nhiều cũng không nhiều lắm, nghe nói lúc trước Phạm Dũng bị đánh cũng bị trọng thương, tuy rằng không nghiêm trọng như Trình Phóng, nhưng chữa khỏi hoàn toàn cũng phải hao phí sáu, bảy lượng bạc. Cũng may tình hình nhà hắn khá giả, nếu không, chữa trị chậm trễ, không biết sẽ có hậu quả gì.
Huống chi sau này cả nhà bị hạn chế ra khỏi thôn, thu nhập trong nhà lập tức bị cắt giảm hơn phân nửa, hơn nửa năm qua, quả thực sống cực khổ.
Phần bồi thường này, cũng xứng đáng.
Thôn dân Tiểu Cốc mang theo vui mừng kích động trở về nhà, đoàn người Thiệu Thanh Viễn cũng trở về Thái gia.
Lúc này gần như toàn bộ thôn dân đều chờ ở đây, muốn biết ba ngày nay huyện thành bên kia rốt cuộc xảy ra tình huống gì.
Nhưng mà Thái trưởng thôn thật sự rất mệt mỏi, nhận lấy nước do vợ đưa qua, uống từng ngụm, để cho thôn dân khác đến giải thích tình huống.
Mọi người biết Lữ Thanh tham ô hơn trăm vạn lượng bạc nhất thời hít một hơi khí lạnh, biết hắn trốn không thoát án tử hình, cuối cùng cũng trút ra một hơi lửa giận
“Thật xứng đáng, loại người này không xứng làm quan, còn dám làm nhiều chuyện ác như vậy, xuống địa ngục Diêm Vương cũng muốn tìm hắn tính sổ.”
Còn có Liễu Đại Đức, tuy rằng trong tay hắn không dính qua mạng người, nhưng cũng thuộc loại giết người không thành. A Thúy bị hắn đẩy xuống nước, thậm chí suýt nữa còn ném tiểu công tử của nhà Thiệu đại nhân xuống. Chuyện này thì thôi, hắn còn đốt kho lương thực trong thôn.
Cái này nói nhẹ là mâu thuẫn nội bộ trong thôn, nhưng nói nặng hơn, thì lương thực trong kho hàng kia đều phải lấy đi nộp thuế, hắn ngay cả lương thực này cũng dám đốt, chẳng phải là nói hắn khinh thường triều đình, có lòng bất mãn với Hoàng Thượng sao?
Cho nên, Liễu Đại Đức cũng không chạy thoát vận mệnh bị chém đầu.
Lúc Liễu Đại Đức nghe thấy phán quyết này, thiếu chút nữa ngất đi. Rõ ràng, rõ ràng hắn đã đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Lữ Thanh, tại sao hắn vẫn không được giảm bớt án? Lúc trước người bắt hắn không phải nói như vậy sao.
Vợ của hắn là A Mỹ cũng bị phân làm nô lệ.
Người dân thôn Đại Cốc nghe xong, thổn thức không thôi. Đặc biệt là người thân của Liễu Đại Đức trong thôn, hiện giờ nửa chữ cũng không dám nói, yên lặng trốn ở phía sau đám người, sợ Thiệu đại nhân và quận chúa tính sổ với bọn họ.
Ngược lại, Thiệu Thanh Viễn không nhàn rỗi như vậy, hắn nhìn quét qua một vòng, nói với mọi người: “Nếu mọi người đều ở đây, vừa lúc, nơi này có một chuyện muốn nói với mọi người một tiếng.”
Vừa nghe còn có chuyện, người thôn ở đây đều bắt đầu khẩn trương.
Thiệu Thanh Viễn: “Về chuyện lần này, đến đây xem như đã hoàn toàn kết thúc. Nhưng mà lúc trước quả thật cũng có không ít người bị oan khuất, người Trình gia thảm nhất, suýt nữa bị hại cửa nát nhà tan. Việc này, nha môn tự nhiên sẽ cho công đạo. Nơi này là năm mươi lượng bạc, là nha môn bồi thường cho người Trình gia.”
Người Trình gia vẫn không biết việc này, lúc này nghe được cả nhà đều ngây ngốc.
Bồi thường??
Năm mươi lượng??
Điều này……
Không chỉ bọn họ, tất cả người dân thôn Đại Cốc đều nhìn bọn họ với ánh mắt đầy ghen tỵ, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy. Đó là năm mươi lượng bạc, trong thôn bọn họ, nhà có nhiều tiền như vậy cũng không nhiều lắm.
Có năm mươi lượng này, cho dù gãy cả hai chân cũng đáng.
Cũng chỉ có bọn họ nghĩ như vậy, còn người Trình gia, những người chân chính trải qua thì lại tình nguyện cơ thể nguyên vẹn, khoẻ mạnh, cả nhà đoàn tụ.
Thiệu Văn cầm bạc đưa cho Trình Phóng, sau đó ở bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Trong hộp, ngoại trừ năm mươi lượng bạc ra, phía dưới còn có năm mươi lượng ngân phiếu, nha môn bồi thường cho các ngươi tổng cộng là một trăm lượng. Nhưng đại nhân nhà chúng ta muốn tránh kẻ có lòng tham, nên cố ý nói giảm đi một nửa.”
Thiệu Thanh Viễn cố ý nói ra số tiền trước mặt mọi người, dù sao ngoại trừ Trình gia ra, những người khác trong thôn Đại Cốc cũng sẽ được bồi thường. Phạm Dũng của thôn Tiểu Cốc cũng được mười lăm lượng bạc, cái này căn bản là không giấu được.
Ngay cả bọn hắn cũng có, nhà Trình Phóng không thể không có. Thay vì để mọi người suy đoán, không bằng trực tiếp nói một con số mà mọi người có thể tiếp nhận, miễn cho bọn họ đoán thái quá, cho rằng nhà Trình Phóng phát tài.
Một trăm lượng này, cũng vì bọn họ xứng đáng.
So với Phạm Dũng, hai chân Trình Phóng lại hoàn toàn bị phế đi, trong nhà không còn người có sức mạnh để lao động, con trai bị lưu đày tới biên cảnh làm khổ dịch, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Vốn dĩ cuộc sống của Trình gia không quá giàu có, nhưng cũng không tệ, nhưng trong một thời gian ngắn, hiện giờ đã là nhà nghèo khổ nhất trong thôn.
Sau khi Trình Phóng nghe Thiệu Văn giải thích, cả người đều ngây ra.
Ngay sau đó chắp hai tay run rẩy nói: “Cảm ơn, cảm ơn Thiệu đại nhân, cảm ơn quận chúa.”
Thiệu Thanh Viễn xua tay: “Các ngươi bị oan khuất, vốn nên có. Năm mươi lượng bạc này, cũng có thể cho ngươi mua chút dược liệu tốt. Tuy hai chân của người không có cách nào hoàn toàn trị tận gốc, nhưng sau này dưỡng tốt, chỉ cần không làm việc nặng, sinh hoạt hằng ngày sẽ không có vấn đề. Chờ qua một thời gian, Trình Tiểu Tùng trở lại, cuộc sống của các ngươi sẽ dần tốt lên. Nếu sau này có gặp phải khó khăn gì, có thể đi tìm huyện nha. Hồ đại nhân đã dặn dò, các ngươi là nạn nhân chịu quá nhiều oan khuất, sau này hắn cũng sẽ chú ý.”
Hắn cố ý nói như vậy, ở bên này người Trình gia không có người thân nào, bằng không cuộc sống cũng sẽ không gian nan như vậy. Hiện tại lại mang trong người ‘một số tiền lớn’ như vậy, chỉ sợ người có tâm muốn đánh chủ ý lên hắn, hoặc ăn cắp hoặc mượn tiền, đều có khả năng, cho nên dứt khoát cho hắn một ‘chỗ dựa’ vững chắc.
Quả nhiên, trong một góc có hai ba người dân có đôi mắt tỏa sáng, giờ phút này đều cúi đầu, không dám có hành động gì.
Số bạc thuộc về Trình Phóng đã đưa cho hắn, kế tiếp, là bồi thường cho người dân thôn Đại Cốc.
Giống như thôn Tiểu Cốc, chỉ cần là người lúc trước bị áp giải đến huyện nha bị thương, đều bồi thường cho chút tiền thuốc men. Chia tới tay, một nhà còn không đến một lượng.
“Bên này còn có một khoản phí, lấy từ nhà Liễu Đại Đức ra.” Thiệu Thanh Viễn lại lấy ra một hộp nhỏ.