Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1363 - Chương 1363. Tiền Thuê Nhà Của Thái Gia

Chương 1363. Tiền thuê nhà của Thái gia Chương 1363. Tiền thuê nhà của Thái gia

Chương 1363: Tiền thuê nhà của Thái gia

Cái hộp này rất nhỏ, so cái đưa cho Trình Phóng quả thực giống như đồ chơi vậy.

Thiệu Thanh Viễn mở hộp ra, mọi người nhìn thấy trong hộp đặt một ít bạc vụn, cùng với mấy chuỗi tiền đồng.

“Lúc trước, kho hàng trong thôn là do Liễu Đại Đức phóng hỏa, tổn thất đương nhiên cũng nên do hắn bồi thường. Đây là tất cả tài sản của Liễu Đại Đức, cộng lại có ba mươi lăm lượng bảy tiền sáu văn. Ta sẽ giao cho Thái trưởng thôn, để ông ấy chia cho những hộ lúc trước bị thiêu lương thực.”

Số tiền này, đương nhiên lấy từ tên đầu sỏ gây tội, nha môn sẽ không bồi thường thay.

Thiệu Thanh Viễn không biết số tiền này có đủ hay không, tóm lại đây là chuyện của Thái trưởng thôn, hắn tự nhiên sẽ phân chia tốt.

Kết quả người dân phía dưới nghe được lương thực lúc trước vậy mà lại có bồi thường, nhất thời vui mừng hoan hô.

So với chuyện nghe tin Lữ Thanh và Liễu Đại Đức bị chém đầu, bọn họ có thể nhận được một ít tiền chữa bệnh, bồi thường tiền lương thực cho bọn họ, mới là điều khiến bọn họ để ý nhất.

Vốn dĩ cho rằng, bọn họ chỉ có thể chịu lỗ, ai ngờ còn có thể có bạc.

Thiệu Thanh Viễn nói xong, sau khi đưa hộp nhỏ kia cho Thái trưởng thôn thì dẫn vợ con vào nhà.

Về phần chuyện sau này, tự nhiên sẽ do Thái trưởng thôn làm, ông ta cũng nên thực hiện chức trách của trưởng thôn.

Thiệu Thanh Viễn bên này không ai dám tới quấy rầy, Thái trưởng thôn đã bị người vây quanh.

Ông ta chỉ có thể đứng lên nói: “Mọi người không cần gấp, dù sao ta cũng phải về xem sổ sách trước, xem rốt cuộc lương thực của người nào bị thiêu? Sau đó lại tính toán kỹ, ta nhất định sẽ đưa cho các ngươi, hiện tại các ngươi vây quanh ta cũng vô dụng……”

Cổng Thái gia đóng lại, Thiệu Thanh Viễn nhận lấy nước trà do Thích ma ma đưa qua, lúc này mới hỏi tình hình mấy ngày nay khi bọn họ không có ở đây.

Thích ma ma vẫn tốt, người trong thôn này đều biết thân phận của bọn họ, không dám tùy ý tới cửa quấy rầy.

Thật ra có mấy hộ gia đình tỉnh thoảng sẽ đưa chút rau tươi tới đây, Thích ma ma cũng không chiếm tiện nghi, toàn bộ đều hỏi mua lại từ các nàng.

Hưng phấn nhất phải kể tới ba người Trịnh Tuyền Thủy, mỗi ngày trời vừa sáng Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đã chạy ra sau núi tìm dược liệu, thuận tiện kéo Thái Việt đi cùng.

Mấy ngày nay Thái Việt đi theo ở chung với hai người bọn hắn, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không thích nói chuyện.

Cố Vân Đông nghe xong gật đầu: “Chuyện bên này đã xong, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát lên đường.”

“Ừm.” Thích ma ma gật mạnh đầu: “Quả thật chúng ta nên đi rồi, ở trong nhà người khác ở, luôn cảm thấy bó tay bó chân.”

Vì thế sáng sớm hôm sau, xe ngựa dừng lại trước Thái gia, đều đã thu xếp xong, mở cánh cửa Thái gia ra, mấy chiếc xe ngựa từ từ đi ra.

Mặc dù hôm qua Thái trưởng thôn bị náo đến tối muộn, cũng rất mệt, nhưng hắn biết sáng nay đoàn người Thiệu Thanh Viễn phải rời đi, nên đã dậy sớm ở ngoài cửa chờ.

Quả nhiên, trời vừa sáng không bao lâu, Thiệu Thanh Viễn đã ôm Trì Trì còn mơ màng ngủ đi ra.

Thái trưởng thôn vội vàng tiến lên, nhìn thoáng qua đứa nhỏ trong lòng ngực hắn, đè thấp giọng nói: “Thiệu đại nhân.”

“Ừm.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu, quay đầu bảo Thiệu Văn đưa cho ông ta tám lượng bạc.

Ông ấy sửng sốt: “Đại nhân đây là?”

“Tiền thuê nhà.”

“Cái này, làm như vậy không được.”

“Đây là điều ngươi nên nhận, tất cả chúng ta đều ở lại chỗ này, hại các ngươi ở lại nhà người khác. Chúng ta có rất nhiều người, sử dụng nước và củi cũng không ít, còn không cẩn thận đánh vỡ hai cái ly. Nhận đi, chúng ta đi trước.”

Thái trưởng thôn còn muốn nói gì đó, thấy hắn lên xe ngựa, chỉ có thể dừng bước chân.

Cổng Thái gia dần dần xuất hện rất nhiều người, người dân đều đến tiễn bọn họ.

Thiệu đại nhân và Vĩnh Gia quận chúa, đối với bọn họ mà nói, chính là đại ân nhân, lại đây dập đầu với bọn họ cũng không quá đáng.

Cố Vân Đông nhìn lướt qua đám người, ngay sau đó vẫy tay với Thái Tiểu Ngư và A Thúy.

Hai cô gái liếc nhìn nhau, vội tay nắm tay chạy tới.

“Quận chúa.”

Cố Vân Đông nhìn các nàng nắm chặt tay, cười sờ đầu các nàng: “Các ngươi phải sống tốt nha, sau này có duyên, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp lại nhau. Đây là quà chia tay cho các ngươi, hy vọng các ngươi thích.”

Hai người giật mình, vội vàng muốn cự tuyệt, Cố Vân Đông ngăn lại: “Nhận đi, đều là một ít đồ ăn, không đáng giá.”

“Cảm, cảm ơn quận chúa.”

Thái Tiểu Ngư và A Thúy gật đầu, ôm chặt túi vải trong tay, có chút vui vẻ nhìn cô.

Cố Vân Đông vẫy tay với các nàng, đứng dậy lên xe ngựa.

Cho đến khi xe ngựa của bọn họ đi xa, một số thôn dân mới tò mò vây quanh, nhìn hai người Thái Tiểu Ngư nói: “Quận chúa tặng cho các ngươi thứ gì? Mau mở ra cho chúng ta xem.”

Hai người cũng rất tò mò, thật cẩn thận mở túi vải ra, phát hiện bên trong còn đặt mấy túi nhỏ khác.

Một trong số đó đựng một ít kẹo, Thái Tiểu Ngư đã ăn qua, nhìn thấy cái này, hai mắt nàng đều sáng lên.

Phần còn lại là trái cây, bánh ngọt, đồ hộp, và một loại bánh bao rất đẹp.

Còn có…… Một quyển sách? Và một cây bút. Đây có nghĩa là để cho bọn họ đọc sách biết chữ sao?

Thái Tiểu Ngư và A Thúy khó hiểu, nhưng đây là quận chúa cho, bọn họ nhất định sẽ quý trọng và cất kỹ, không thể phụ tâm ý của quận chúa.

Quả thật Cố Vân Đông hy vọng các nàng có thể đọc sách biết chữ, thời buổi này, nữ nhân có học vấn cũng sẽ được người khác xem trọng vài phần.

Nhưng cô không nói ra, sợ nói ra ngược ngược lại còn gây áp lực cho các nàng.

Nếu các nàng muốn học, thì quyển sách tự nhiên sẽ hữu dụng. Nếu không muốn học, vậy để đó cũng không có gì đáng ngại.

“Không ngờ lại trì hoãn ở thôn Đại Cốc nhiều ngày như vậy.” Cố Vân Đông nằm trên xe ngựa, nhìn con trai ngủ đến chảy nước miếng, không nhịn được duỗi tay chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của hắn.

Thiệu Thanh Viễn vội bắt lấy ngón tay cô: “Đừng quấy rối, cẩn thận lát nữa nó tỉnh lại khóc cho nàng xem.”

Tiểu tử này trước kia còn tốt, hiện giờ càng lớn, tính tình cũng lớn hơn, có khi rời giường còn tức giận.

Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái: “Còn tốt hơn chàng đi thoa nước thuốc lên toàn bộ đồ chơi của nó, chàng còn giỏi hại nó hơn ta.”

“……” Không, hắn không có, đây là vì hắn muốn dưỡng thành thói quen tốt cho nó.

Thiệu Thanh Viễn yên lặng lấy bản đồ phía sau ra, làm bộ làm tịch nhíu mày xem: “Rời thôn Đại Cốc, đi về phía trước là trấn Phong Thu. Điểm đến của chúng ta còn cách năm sáu trăm dặm, khoảng cách cũng không xa. Vân Đông, ta nghĩ chúng ta sẽ đi một mình tới trước.”

Cố Vân Đông vốn còn vui cười nhìn hắn nói sang chuyện khác, nghe thế hơi sửng sốt, nháy mắt thẳng sống lưng: “Chúng ta đi trước?”

“Ừm, trước khi tiếp quản huyện nha, trước tiên ta muốn tìm hiểu rõ tình hình trong huyện trước, đến lúc đó cũng có thể tìm ra biện pháp và mục tiêu nhắm tới. Xem có cần chấn chỉnh hay cải cách không, có xảy ra chuyện lớn hay ẩn tình gì hay không.”

Nói đến chính sự, Thiệu Thanh Viễn cũng nghiêm túc hơn rất nhiều.

Cố Vân Đông gật đầu: “Thiếp cảm thấy có thể.”

Một nhà ba người du sơn ngoạn thủy, cô cảm thấy vô cùng có thể.

Thiệu Thanh Viễn thu hồi bản đồ: “Được, vậy đến trấn tiếp theo, chúng ta sẽ tách bọn họ ra.”

“Được.”

Bình Luận (0)
Comment