Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1364 - Chương 1364. Phu Quân Như Vậy Có Ích Lợi Gì?

Chương 1364. Phu quân như vậy có ích lợi gì? Chương 1364. Phu quân như vậy có ích lợi gì?

Chương 1364: Phu quân như vậy có ích lợi gì?

Trì Trì duỗi tay chân, hoàn toàn không biết trong lúc mình đang ngủ đã bị quyết định vận mệnh những ngày kế tiếp.

Càng không biết những người luôn khen ngợi nó, bênh vực nó sắp tới sẽ tách ra.

Những ngày kế tiếp, chỉ có một đôi cha mẹ ruột chuyên môn lừa bịp trẻ con.

Thằng nhóc duỗi thắt lưng, ngủ đến mỹ mãn mới tỉnh lại, theo bản năng muốn lấy đồ chơi, kết quả nhớ tới đồ chơi đã không thể gặm, chỉ có thể buông tha mà vươn tay về phía Cố Vân Đông: "Mẹ, ôm.”

Cố Vân Đông một tay bế thằng bé, cầm một cái chén đặc chế, phía trên cắm một cái ống hút đưa cho Trì Trì, để cho nó nắm lấy tay cầm bên cạnh chén: "Uống đi."

Trì Trì uống một mạch nửa ly sữa, sau đó buông tay ra, ánh mắt tha thiết nhìn mẹ: "Trứng."

“Trên đường đi, mẹ đi đâu để làm trứng hấp cho con? Hãy uống hết ly sữa này đi."

“Trứng!!"

"Tiểu hài tử không thể kén ăn, con đã rất hạnh phúc biết không? Những tiểu hài tử bên ngoài kia còn nhỏ như vậy mà chỉ có thể nhịn đói. Con còn có sữa uống, quả thực chính là đứa nhỏ xa xỉ nhất, làm người phải biết thỏa mãn.”

Thiệu Thanh Viễn quay đầu, vừa vặn nhìn thấy xe ngựa phía sau đã chạy tới phía trước, ngang hàng với bọn họ.

Sau đó Thích ma ma rèm xe vén lên.

"Quận mã gia, có phải tiểu thiếu gia tỉnh rồi không? Trứng hấp vẫn luôn ấm, vừa vặn cho tiểu thiếu gia ăn.”

Nói xong đưa tới một cái chén nhỏ.

Thiệu Thanh Viễn quen thuộc nhận lấy, giao cho Cố Vân Đông: "Ma ma cầm tới. "

Ánh mắt Trì Trì lập tức sáng lên: "Trứng, mẹ, con, con..."

Ngón tay Cố Vân Đông run rẩy, đột nhiên tiến đến bên tai Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng nói: "Chàng nói xem, nếu chúng ta đi một mình trước, Thích ma ma có thể đồng ý không?”

Nhìn ba ngày nay bọn họ ở huyện thành, Thích ma ma đã nóng nảy đến nỗi khóe miệng nổi lên bong bóng, mỗi ngày chạy đến cửa thôn chờ bọn họ.

Nghe Tiết Vinh nói, nếu không phải thôn Đại Cốc cần bà ấy tọa trấn không thể rời đi, Thích ma ma đã tự mình chạy đến huyện thành.

Hôm nay, nếu bọn họ thật sự đi trước, cũng không chỉ là ba ngày mà thôi.

Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, hỏi cô: "Nếu không đồng ý thì làm sao bây giờ?”

Cố Vân Đông vừa cầm thìa đút cho nhi tử ăn vừa nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Thiếp chính là quận chúa."

"Cho nên?"

"Phân phó của thiếp, Thích ma ma có dám không nghe không?"

Thiệu Thanh Viễn tán thưởng nhìn cô hai lần: "Ừm, có đạo lý.”

Kết quả, đến trấn phía trước, lúc nghỉ chân bọn họ đã biểu đạt chuyện ba người một mình đi trước, chẳng những Thích ma ma không đồng ý, những người khác cũng phản đối.

Hơn nữa, lý do của mọi người đều rất đầy đủ và hợp lý.

Đồng Thủy Đào nước mắt nước mũi nắm lấy tay áo Cố Vân Đông: "Tiểu thư, người không đưa muội ở bên người, muội không yên tâm. Có phải muội không đủ lợi hại, cho nên tiểu thư cảm thấy muội kéo chân tiểu thư? Vậy, vậy muội sẽ cố gắng hơn nữa, muội sẽ đi luyện võ ngay bây giờ, buổi tối muội cũng không ngủ.”

Cố Vân Đông chỉ có thể ngước mắt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Hắn há miệng, một lúc mới nói: "Nàng chính là quận chúa." Cho nên, không ai có thể không nghe phân phó.

Cố Vân Đông quyết định, tối nay để hắn ngủ trong nhà xí. Phu quân như vậy có tác dụng gì?

Cuối cùng, vẫn là Thiệu Thanh Viễn đứng ra trực tiếp quyết định.

Văn Võ Song Toàn lo lắng: "Gia, càng đi về phía tây nam càng nguy hiểm, mấy người chúng ta..."

Thiệu Thanh Viễn khoát tay áo: "Trong lòng ta biết rõ, các người đều ở lại phía sau, bảo vệ mấy người Trịnh Tuyền Thủy đi.”

Lần này bọn họ rời khỏi kinh thành, không chỉ mang theo có mấy người như vậy. Biết rõ sẽ đối mặt với nguy hiểm, hộ vệ trong bóng tối tất nhiên cũng không ít.

Trước khi đi, Bạch Hàng đã giao nhóm hộ vệ đứng đầu Bạch gia cho bọn họ, chỉ là bọn hắn đều che dấu bản thân. Không đến vạn bất đắc dĩ, Thiệu Thanh Viễn cũng sẽ không làm bại lộ tung tích của bọn hắn.

Chuyện cứ như vậy quyết định xuống, mọi người ở lại trấn nghỉ ngơi một đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau thì chia tay.

Thiệu Thanh Viễn một mình đánh một chiếc xe ngựa, hai vợ chồng cũng thay quần áo bình thường, ngay cả Tiểu Trì Trì cũng khoác lên một chiếc áo vải thô.

Thích ma ma lo lắng, tối hôm qua gần như đã chuẩn bị cả đêm, sắp xếp đồ ăn thức uống quần áo cho Trì Trì rất thỏa đáng, phân loại ra đặt lên xe ngựa của bọn họ.

Lúc Cố Vân Đông lên xe nhìn đồ đạc chất đống hơn phân nửa xe, một lúc lâu không nói nên lời.

Trì Trì lại rất vui vẻ, hắn nhìn thấy chăn nhỏ của mình, thấy được đồ chơi của mình, thấy được bánh mình thích ăn, thiếu chút nữa hưng phấn nhào tới ôm toàn bộ vào trong ngực.

Cố Vân Đông vội vàng ôm người lại, đặt nó lên ghế an toàn.

Xe ngựa rất nhanh đã xuất phát, mấy người Thích ma ma vẫn lo lắng nhìn theo xe ngựa cho đến khi nó hoàn toàn không còn bóng dáng, lúc này mới xoay người bắt đầu thu thập hành lý của bọn họ, cũng khởi hành.

Mấy người Cố Vân Đông hôm nay trang bị nhẹ nhàng ra trận, một đường lđi cực nhanh.

Tiểu Trì Trì ngủ thiếp đi, vừa tỉnh lại, đồ vốn chất đống ở phía sau xe ngựa vậy mà đều biến mất!

Nó trợn tròn mắt, chẳng lẽ cha mẹ đã ném mấy thứ kia của nó đi?

Trì Trì đảo mắt nhìn về phía cha mẹ mình, nhìn thấy hai người đặt một cái bàn nhỏ ở giữa xe ngựa, trên bàn là thức ăn nóng hổi, còn có canh trứng nó thích ăn.

Tiểu tử kia ánh mắt lập tức sáng lên, cũng không để ý đến những thứ kia của mình, duỗi tay chân nhỏ bé bắt đầu nhào tới: "Muốn, muốn.”

Cố Vân Đông quay đầu: "Tỉnh?”

Thiệu Thanh Viễn thuận tay cởi vải trên người cho nó, ôm vào trong ngực đút canh trứng cho nó ăn.

Những thứ này đều lấy ra từ trong không gian của Cố Vân Đông, tối hôm qua bọn họ ở lại khách điếm đã nói tiểu nhị đưa đồ ăn đến phòng ăn khuya, Cố Vân Đông cất tất cả vào không gian.

Hiện tại nơi này chỉ có một nhà ba người bọn họ, trên đường cũng không cần phải tìm một chỗ nấu nước nấu cơm, chậm trễ thời gian không nói, cũng phiền toái.

Dù sao một nhà ba người bọn họ đều ở trong xe ngựa, rèm xe vừa kéo xuống, cũng không ai biết bọn họ ăn cái gì.

Trì Trì ăn đến mỹ mãn, khóe miệng đều là canh trứng, ăn xong lại nhìn chằm chằm vào những món ăn khác trên bàn, ô ô a a, chỉ huy Thiệu Thanh Viễn lấy cho mình.

Thiệu Thanh Viễn quay đầu nhìn nó một cái, sau đó cực kỳ vô tình đặt người trở lại ghế an toàn, buộc vải lại.

Lập tức, bưng chén đũa ăn của mình, thuận tay trả lại cho Cố Vân Đông một miếng thịt.

Trì Trì: "..."

Bình Luận (0)
Comment