Chương 1366: Vợ chồng Cố Vân Đông không biết lòng người
Cố Vân Đông vội vàng kéo Tiểu Hạnh muốn kéo mình đi lại, nói: "Không cần, chúng ta có thuốc.”
“Thuốc kia của ngươi cũng không biết lấy từ đâu ra, làm sao so sánh được với phu nhân nhà ta? Đi thôi, bây giờ không phải là lúc cậy mạnh.”
Cố Vân Đông dừng chân lại, nói: "Phu quân ta chính là đại phu, hắn có thuốc mỡ đặc biệt chuẩn bị cho nhi tử chúng ta, thích hợp dùng cho hài tử. Ta biết dược của phu nhân nhà ngươi quý giá hiệu quả, nhưng tiểu hài tử dùng thuốc sẽ khác với người lớn."
"Thật sao?" Chuyện này Tiểu Hạnh chưa từng nghe nói qua, nhưng sau một khắc nàng ta đột nhiên ý thức lại: "Ngươi nói phu quân nhà ngươi là đại phu? Nói như vậy, lần này các ngươi vào thành cũng là vì gốc cây dược liệu cửu khương hoa kia?”
Cửu Khương Hoa?
Cố Vân Đông thật sự không mẫn cảm với dược liệu, cô quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Lúc hắn nghe được Cửu Khương Hoa hơi dừng một chút, cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Hắn vừa ngẩng đầu, Tiểu Hạnh mới thấy rõ người này trông như thế nào, tim không hiểu sao đập có chút nhanh.
Nhìn không ra ah, tuy rằng đôi vợ chồng này chỉ xuất thân từ nhà bình thường, nhưng bộ dạng thật đúng là không có gì để nói. Trách không được đứa nhỏ kia cũng lớn lên rất đáng yêu, khiến người ta đau lòng.
Thiệu Thanh Viễn ôm Trì Trì đi về phía này: "Có chuyện gì với Cửu Khương Hoa?"
"A?" Tiểu Hạnh giật mình, chợt phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: "Các ngươi không biết?"
“Không biết."
Tiểu Hạnh nói: "Phủ Lạc Châu thời gian này có rất nhiều đại phu cùng thương hộ tới, đều vì Cửu Khương Hoa này. Nhị tiểu thư phú thương La gia ở phủ Lạc Châu bị thương hôn mê bất tỉnh, La lão gia mời đại phu khắp thiên hạ tới, bất cứ ai có thể chữa khỏi cho Nhị tiểu thư, cửu khương hoa này sẽ thuộc về người đó.”
“Ồ, hóa ra là vậy, hiểu rồi.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Đa tạ đã nói cho chúng ta biết.”
“Vị công tử này nếu là đại phu, sau khi vào thành sao không đi thử một lần? Đến lúc đó có được cửu khương hoa này, cho dù không dùng được, bán cho những thương hộ kia, cũng có thể cải thiện cuộc sống của mình. Nhưng, đại phu muốn đến La phủ, không phải ai cũng có thể đi vào, cần người trung gian giới thiệu mới được.”
Nàng ta nói tiếp, khẽ mỉm cười một tiếng: "Phu nhân nhà ta ngược lại có thể giúp các ngươi giới thiệu, nếu các ngươi có ý thử một lần, không bằng theo ta đi gặp phu nhân.”
Cố Vân Đông cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, nha đầu này nói rất nhiều.
Tiểu Hạnh thấy bọn họ không lên tiếng, vội vàng nói: "Các ngươi không cần lo lắng phu nhân nhà ta khó xử, chuyện nhỏ bây này, đối với phu nhân mà nói, bất quá chỉ là chuyện động ngón tay mà thôi."
“Không cần, chúng ta vào thành có chuyện quan trọng khác, không đi góp vui chuyện này." Thiệu Thanh Viễn gất đầu, cự tuyệt, lập tức ôm nhi tử xoay người trở về viện.
Tiểu Hạnh ngây người, không đi??
Trong tay Cố Vân Đông còn cầm đĩa điểm tâm kia, cô cười nói với Tiểu Hạnh: "Thay ta đa tạ ý tốt của phu nhân nhà ngươi, đĩa điểm tâm này ta nhận lấy, đây là một ít đặc sản chúng ta mang đến từ quê nhà, coi như là đáp lễ, mong nhận lấy.”
Tiểu Hạnh nhíu mày, trong ngực đã bị nhét một cái túi nhỏ.
Sắc mặt nàng ta khẽ biến: "Các ngươi, các ngươi thật sự không đi sao?"
“Cám ơn lòng tốt của ngươi."
Tiểu Hạnh có chút tức giận, nàng ta nói nhiều như vậy, hai vợ chồng này sao lại không biết tốt xấu như vậy?
Nàng ta hung hăng dậm chân một cái, xoay người trở về.
Vào viện, Tiểu Hạnh bất mãn tìm phu nhân nhà mình cáo trạng: "Phu nhân, hai người này thật sự không biết lòng người tốt."
Vừa rồi giọng của Tiểu Hạnh có chút vang lên, phu nhân tất nhiên cũng nghe được, trên mặt có chút tiếc nuối, rũ mắt nhìn thấy túi nhỏ trong ngực nàng ta hỏi: "Đây là cái gì?”
"Nói là đặc sản quê hương, là quà đáp lễ, chỉ một chút như vậy, cũng không biết là cái gì."
Tiểu Hạnh mở túi nhỏ ra, nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: "Chỉ là một ít trái cây, đây là đặc sản gì? Chúng ta không phải là không có. Bọn họ còn làm như bảo bối, chưa từng gặp qua các mặt xã hội.”
Hai câu cuối cùng, nàng ta thấp giọng nói, hình như sợ sân bên cạnh nghe được.
Phu nhân mím môi: "Những quả này thưởng cho các ngươi ăn."
“Vâng." Nàng ta mới không cần, Tiểu Hạnh đảo mắt ném những quả này cho bà tử làm việc vặt.
Bà tử kia nếm một ngụm, hai tròng mắt nhất thời sáng lên, vội vàng cất kỹ, chuẩn bị mang trái cây này về cho tôn tử ăn.
Cố Vân Đông bên kia không biết tâm ý của mình, người ta căn bản không coi trọng, nhưng cho dù biết cũng không sao, dù sao, bọn họ cũng không động đến đĩa điểm tâm kia.
Nơi nhân sinh không quen thuộc, không hiểu sao có người đưa điểm tâm tới đây, ai cũng không dám đi ăn.
Cô bưng điểm tâm vào trong phòng, đi theo Thiệu Thanh Viễn đến phòng trong cùng mới dừng lại nói chuyện.
"Nha hoàn này có vẻ rất muốn chúng ta tiếp nhận ý tốt của mình, đầu năm nay còn có người gặp được người xa lạ thì nhất định phải giúp đỡ?"
Thiệu Thanh Viễn bôi thuốc mỡ rồi dùng băng gạc bọc lại cho con trai, miễn cho nó bôi lên khắp nơi.
Nghe vậy cười nói: "Thiên hạ rộng lớn, không gì là không có.”
Nhưng nàng ta nói đến cửu khương hoa gì đó? Có quý giá không?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Quả thật trân quý. Dược liệu này rất hiếm thấy, mọc ở nơi cực kỳ rét lạnh, hơn nữa khó có thể sống sót, hái xuống một gốc cây sẽ hao phí tài lực vật lực nhân lực, cực kỳ gian nan.”
Cố Vân Đông tò mò: "So với Bạch Mộc Tử, cái nào trân quý hơn?"
“Không sai biệt lắm."
Ánh mắt Cố Vân Đông lóe lên, đụng vào cánh tay hắn một cái: "Dược liệu trân quý như vậy, chàng không muốn sao?"
“Trong khố phòng Bạch phủ có hai gốc."
"Cho nên, chàng không muốn sao?"
"Chúng ta đã có, cũng nên cho những người khác một cơ hội, có lẽ có người rất cần vị dược liệu này."
"Chàng không muốn sao??"
“...... Có lẽ, những người khác không nhất định có thể chữa khỏi cho La gia nhị tiểu thư, ta cho bọn họ cơ hội, ngược lại làm chậm trễ bệnh tình của La nhị tiểu thư.”
“Muốn đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc một lát, nặng nề phun ra một chữ: "Muốn."
Cố Vân Đông cười ha ha: "Ta biết, ta cũng muốn, nhưng lại không muốn nợ nhân tình của phu nhân cách vách, luôn cảm thấy bọn họ cứng rắn muốn giúp chúng ta rất quái lạ. Đến lúc đó chúng ta tự mình nghĩ biện pháp vào La phủ, chữa bệnh cho Nhị tiểu thư La gia, lấy dược liệu đến tay rồi nói sau."
“Nghe lời nàng."
Hai người thương lượng xong, quay đầu ôm Trì Trì ngủ một giấc an ổn.
Ngày hôm sau, khi Tiểu Hạnh ra khỏi cửa, phát hiện sân bên cạnh đã mở ra, bên trong đã trống rỗng.
Đi sớm vậy sao??
Nàng ta bĩu môi, quay đầu trở về, nói với người đang rửa mặt: "Phu nhân, ba ngày cầu phúc đã kết thúc, có phải hôm nay chúng ta sẽ trở về thành không?"
“Ừm. Ngươi dẫn người thu thập đồ đạc đi, trở về sớm một chút cũng tốt, cũng không biết Nhị muội thế nào, ta vì nàng cầu phúc nhiều ngày như vậy, chỉ mong thật sự có đại phu y thuật cao minh xuất hiện.”