Chương 1367: Tân Minh Các không dễ mở
Sắc trời còn sớm, phủ Lạc Châu đã náo nhiệt hẳn lên.
Thiệu Thanh Viễn ngồi trên xe, đánh xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa đánh giá hoàn cảnh phủ thành.
Cố Vân Đông ngồi bên cạnh cửa xe, rèm xe vén lên, cũng nhìn xung quanh.
Phủ Lạc Châu rất nhiều người, đám người lui tới nối liền không dứt, cho dù đường phố rất rộng, nhìn cũng rất chật chội. So với kinh thành hay phủ Tuyên Hòa, nơi này còn có tiếng người huyên náo hơn.
Nhưng mà, lại không phồn hoa như các phủ thành khác.
Không nói kinh thành, còn kém hơn phủ Vĩnh Ninh cho dù mấy năm trước vừa trải qua đại nạn.wap.
Cố Vân Đông biết, đây là phủ thành gần biên giới nhất. Cho nên người qua lại rất nhiều, nhưng người chân chính có tiền, lại phần lớn lựa chọn định cư ở Giang Nam hoặc phụ cận kinh thành, nơi này giống như là một trạm phục dịch, cho người nghỉ ngơi, nhưng người chân chính có thực lực, phần lớn không muốn sinh sống ở nơi này.
Trừ phi là những người tổ tiên đời đời đều ở chỗ này, căn cơ cũng ở chỗ này, luyến tiếc người quê hương.
Kiến trúc phủ Lạc Châu cũng không giống với các châu phủ khác, phòng ốc nhìn mới hơn rất nhiều, cũng kiên cố hơn, nhưng rất thấp bé.
Dù sao hơn hai mươi năm trước bên này đã trải qua chiến loạn, từng bị nước láng giềng chiếm lĩnh, tuy rằng sau đó đã đoạt lại, nhưng nghỉ ngơi dưỡng sức lại cần thời gian rất dài.
Cố Vân Đông nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh rồi ngước mắt nhìn về phía ngọn núi xa xa.
Phủ Lạc Châu tuy nói không ổn định, nhưng xa xa lại có núi rừng nguyên sơ trải dài liên miên, những ngọn núi này trở thành hàng rào biên giới tự nhiên, bảo vệ dân chúng phủ Lạc Châu.
Nghe nói sâu trong núi này nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, bên trong không chỉ có đông đảo dã thú, còn có chướng khí khiến người ta lún vào sẽ không thoát ra được. Ngay cả những người dân miền núi sống trong rừng núi cũng không dám đi quá xa vào bên trong.
Nhưng cũng bởi vậy, nơi này, thiên tài địa bảo đặc biệt nhiều, dược liệu hiếm thấy trên thế gian sợ cũng nhiều không đếm xuể chứ?
Tướng công nhà cô khẳng định rất thích, ngày khác bọn họ có thể đi vào bên trong một chút, chỉ cần tìm một sơn dân dẫn đường, không đi quá sâu, hẳn là không có vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông nhịn không được đưa tay kéo tay áo Thiệu Thanh Viễn một chút.
Không nghĩ tới người này lại cau mày, quay đầu lại biểu tình nghiêm túc nói: "Ta nhìn một chút hoàn cảnh nơi này, Tân Minh Các chỉ sợ không dễ mở.”
Cố Vân Đông sửng sốt: "Vừa rồi chàng vẫn không lên tiếng, chính là đang suy nghĩ chuyện này?"
"Ừ?"
Cố Vân Đông nhịn không được nhếch khóe miệng, ai nha, sao lại vui vẻ như vậy? Loại sở thích luôn nghĩ cho cô trước của huynh ấy, quả thực quá ấm lòng.
Thiệu Thanh Viễn thấy cô cười ngốc nghếch: "Thế nào?"
“Không có việc gì." Cố Vân Đông lắc đầu, hỏi: "Vì sao Tân Minh Các không dễ mở?”
“Khách nhân của Tân Minh Các đều là nữ tử không giàu thì quý, người có tiền ở phủ Lạc Châu này đương nhiên cũng không ít, nhưng phần lớn đều là thương nhân lui tới, là nam tử, cho nên nơi này trà lâu buôn bán rất tốt. Thê tử mẫu thân của những thương nhân này phần lớn đều ở nhà bọn họ, ở lại đây đều là ngoại thất thiếp thị hoặc hồng nhan tri kỷ, không phù hợp với khách nhân mục tiêu của nàng.”
Cũng không phải nói những nữ tử này tiêu không nổi, bản lĩnh lấy được tiền từ trong tay thương nhân bọn họ càng lớn, sẽ không thiếu tiền tiêu.
Nhưng danh tiếng Tân Minh Các mà Cố Vân Đông mở ban đầu đã đánh ra ngoài, không nói cái khác, ít nhất khách nhân đều là các phu nhân chính phòng. Cho dù có tiểu thiếp được sủng ái tới, ở trước mặt những phu nhân này cũng không được để vào mắt.
Cho nên dần dà, khách nhân trong Tân Minh Các có rất ít ngoại thất thiếp thị.
Nếu khách nhân bên phủ Lạc Châu này có thân phận như vậy, bị khách nhân phủ thành khác biết, suy nghĩ đầu tiên chính là cảm thấy Cố Vân Đông đang nhục nhã các nàng.
Các nàng chỉ sợ tình nguyện để Tân Minh Các hạ thấp giá cả, để nông phụ khất cái bà tử vào cửa, cũng không muốn bị đánh đồng với những thiếp thị danh bất chính ngôn bất thuận kia, ở cùng một tầng.
Cố Vân Đông rũ mắt suy nghĩ một chút, cô không chọn khách, chỉ cần có thể kiếm tiền, ai tiêu mà không được?
Nhưng lúc trước đã có mục tiêu rồi, kết quả ở lại ngã xuống ở phủ Lạc Châu này, vậy nhiều năm tâm huyết của cô đều uổng phí.
Hơn nữa cô cũng có đối tác, không thể không suy nghĩ đến ý tưởng của các chủ nhân khác.
"Trách không được lúc trước khi rời khỏi phủ Tuyên Hòa, Đái phu nhân nhìn ta bộ dạng muốn nói lại thôi, chắc bà ấy cũng biết tình huống của phủ Lạc Châu, muốn khuyên ta một chút."
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, Đái phu nhân chính là đại biểu điển hình của chính thất, bà còn hiểu suy nghĩ của nhóm khách hàng này hơn Cố Vân Đông.
"Quên đi, không mở được Tân Minh Các, ta còn có thể mở Cố Ký nha." Cố Vân Đông cười: "Phủ Lạc Châu này có nhiều thương nhân, việc làm ăn của Cố Ký sẽ tốt hơn. Đến lúc đó chàng còn mở một Thiệu Ký bên cạnh, tiếp tục bán dược liệu.”
Thiệu Thanh Viễn bất đắc dĩ lắc đầu: "Cố Ký quả thật có thể mở, chẳng những Cố Ký, còn có xưởng Cố gia cũng có thể mở. Ta nhìn một chút, bên này hoa quả ngược lại rất đa dạng, người bán hàng rong bên đường phần lớn bày bán hoa quả. Chỉ là thứ này không thể để lâu, làm thành quả mứt lại đều cần đường trắng, thứ kia ở chỗ này rất đắt tiền, dân chúng bình thường cũng không mua nổi, cho nên chỉ có thể phơi thành quả khô.”
Nhưng quả khô quá nhiều, không đáng giá.
Cố Vân Đông như có điều suy nghĩ, đúng vậy. Nơi này hoa quả nhiều, giá rẻ, nhưng những nơi như phủ Tuyên Hòa, hoa quả lại đắt muốn chết.
Cho nên, Cố ký và xưởng Cố gia phải mở trước tiên.
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Ý tưởng tốt. Ta sẽ kiểm tra thị trường sau, còn có Thiệu Ký của chàng, chờ chàng rảnh rỗi một chút, chúng ta có thể đi dạo trong núi không? Chắc chắn sẽ có bất ngờ.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, cười nói: "Được.”
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa cũng dừng ở cửa y quán Huệ Dân.
Y quán Huệ Dân mở ở toàn bộ phủ thành của triều Đại Tấn. Thiệu Thanh Viễn đã tới Phủ Lạc Châu tất nhiên lựa chọn đầu tiên chính là nghỉ chân ở y quán.
Hắn đưa dây cương xe ngựa cho dược đồng ở cửa rồi ôm Trì Trì cùng Cố Vân Đông cùng nhau đi vào bên trong.
Chưởng quầy vừa nhìn thấy bọn họ lập tức nghênh đón.
Thiệu Thanh Viễn cầm tín vật cho hắn xem. Chưởng quỹ nhất thời ánh mắt sáng lên: "Thì ra là Nhị thiếu gia tới? Thiếu gia thiếu phu nhân mau đi vào trong.”
Hắn vừa dẫn ba người đến hậu đường y quán, vừa nói: "Lúc trước ta nhận được thư của lão gia, nói qua không lâu nữa thiếu gia sẽ đến phủ Lạc Châu. Trong lòng ta vẫn luôn ngóng trông, đoán chừng mấy ngày trước cũng nên đến nhưng vẫn không thấy bóng dáng thiếu gia. Trong lòng còn có chút lo lắng.”
"Làm phiền Trương thúc phí tâm rồi."
Chưởng quầy dẫn bọn họ ngồi xuống hậu đường, cho người rót uống trà, vừa định nói chuyện.
Đột nhiên có một người đàn ông đến cửa. Vừa xông vào vừa hô: "Là Thiệu công tử tới sao? Ta vừa mới nghe thấy Thiệu công tử tới, ở nơi nào?”